【Nữ sinh mặc đồng phục với mái tóc đen dài rối tung đi vào lớp, nhìn thấy bàn học của mình bị vẽ bậy lên còn sách giáo khoa thì rớt đầy đất.
Nữ sinh hình như rất tức giận, nhìn một vòng xung quanh, muốn tìm người làm ra chuyện này.
Nhưng tất cả học sinh trong lớp đều cười nhạo mà nhìn cô, láo nháo, ồn ào đến mức phiền phức.
Vì thế, nữ sinh không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn không ra cảm xúc, chỉ yên lặng nhặt sách vở lên, sửa sang lại bàn học.
Không gian thay đổi.
Nữ sinh tóc đen đang giặt cây lau sàn tại bồn rửa tay trong sân thể dục, hình như đang trực nhật.
Có mấy học sinh đi ngang qua dùng sức đẩy cô ngã nhào vào thùng nước.
Cả người nữ sinh đều ướt đẫm.
Cô bất lực dùng đôi tay ôm bản thân, quần áo ướt nhem đem đến từng cơn lạnh run.
Tất cả mọi người xung quanh đều cười nhạo cô.
"A a —!!!" Cô chật vật hét lên âm thanh trầm khàn, nhắm thẳng vào nữ sinh dẫn đầu trong đám người, hung tợn nhào lên đánh nữ sinh ngã xuống đất.
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đứng một bên nhìn cảnh tượng này, muốn đi lại giúp đỡ cô bé đáng thương, nhưng phát hiện tay mình chỉ có thể xuyên qua người nọ, chạm vào không khí.
Thì ra, chỉ là ảo giác mà thôi.
Cô muốn thoát khỏi ảo ảnh này, ngay sau đó cô phát hiện, chính mình biến thành nữ sinh tóc đen dài đó, mà không gian xung quanh cũng xảy ra thay đổi.
Căn phòng âm u, các loại dụng cụ làm người sợ hãi được bày biện ở bốn phía.
Người đàn bà với khuôn mặt dữ tợn đi về phía cô.
"Sao mày không biết nghe lời? Tao đã nói rồi, không được nuôi mèo trong nhà!" Bên tay trái bà ta cầm thi thể mèo đen đã chết một cách thê thảm, tay còn lại cầm con dao lớn.
"Đứa nhỏ không ngoan phải bị trừng phạt!"
Không! Không được! A a a —!!!】
— trích từ《"Nữ" sinh kỳ quái II》
*
Chu Vũ cảnh cáo học sinh trong ban A3 xong liền đi về lớp, tâm tình suy sút.
Cho dù có đem hung thủ ra trước ánh sáng, Phong Hạnh cũng không quay trở về được.
Ngày mai cậu sẽ tiến hành bước tiếp theo.
Mượn thế lực của cha nguyên chủ, cậu có thể tạo áp lực với bên Cục Cảnh Sát, kết án những người có liên quan đến cái chết của Phong Hạnh, chờ đợi công lý đến muộn có thể an ủi Phong Hạnh trên trời.
Mà sau khi vụ án này kết thúc, cổ phiếu bên thị trường chứng khoán cũng nên rút ra.
Cậu đã chuẩn bị sau khi nhận được xô vàng đầu tiên, cậu sẽ rời khỏi thành phố, đi đến thành phố S đang càng lúc phát triển hơn để gây dựng sự nghiệp, rời xa nơi đau lòng này.
Ngừng bút, cậu nhìn kế hoạch trong notebook, thở phào một hơi, trong mắt xuất hiện thêm nhiều tia sáng.
Cậu chỉ muốn suy nghĩ kỹ lưỡng một chút.
Người ấy đã qua đời, có hối hận thế nào người ấy cũng không quay về được, cậu chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Cho dù là những cảm xúc vừa mới chớm nở, cũng nên giấu vào tận sâu trong tim.
"Reng —!!!" Tiếng chuông tan học vang lên.
Lúc này Chu Vũ mới hồi thần lại.
Một ngày hôm nay cậu cũng chưa nghe giảng bài, cơm trưa đều đến quán ăn vặt gần trường ăn cho xong, cảm giác thời gian trôi qua rất mau, trong nháy mắt đã đến hoàng hôn.
Nhìn bạn cùng lớp bắt đầu đứng dậy đi ra khỏi lớp, Chu Vũ phát hiện bọn họ đều có sắc mặt tái nhợt, vành mắt sâu và đen giống các học sinh khối 7.
Đều làm sao vậy? Thức khuya?
Chu Vũ nhún vai, không tiếp tục để ý nhiều như vậy, đứng dậy đeo cặp.
Chu Vũ đi xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo, thẳng ra cổng trường.
Cậu chỉ một lòng nghĩ đi về phía trước nên không phát hiện, toàn bộ khu dạy học khối 7 là một không gian yên tĩnh, không một ai đi ra.
Một lát sau, Chu Vũ vừa đi đến ngoài đường lộ, cậu muốn lấy điện thoại gọi cha Chu đến đón, nhưng khi đưa tay vào túi mới phát hiện tìm không thấy.
Nhất định là bỏ quên trong lớp học rồi.
Chu Vũ nhớ lại buổi trưa cậu có gọi điện cho bảo mẫu, nói dì ấy không cần làm cơm trưa cho cậu, sau đó tiện tay bỏ điện thoại vào hộc bàn.
Chu Vũ thở dài một cách vô lực, xoay người đi về trường.
Không còn cách nào phải quay lại lấy thôi, hy vọng không bị lấy trộm.
Đầu năm nay số người có thể sử dụng điện thoại di động cũng không nhiều, giá tiền điện thoại khá cao, không phải gia đình nào cũng mua được, chỉ có gia đình giàu có của Chu Vũ mới có thể mua điện thoại cho một thằng nhóc mới lớn như cậu dùng.
Đi đến cổng trường, bước chân của Chu Vũ ngay lập tức có chút chần chừ.
Cảnh trước mắt rất quỷ dị.
Trước cổng trường, một người cũng không có.
Quầy bán hàng rong hay đứng chờ học sinh ùa ra cũng không thấy đâu.
Cảnh tượng trống rỗng làm da lông dự đứng.
Chu Vũ cảm thấy có thể cậu lại gặp quỷ rồi.
Phải biết rằng, vào thời gian tan học, bình thường cổng trường sẽ đầy ắp người lớn, học sinh, kẻ đi người đến.
Nhưng hôm nay chỉ sau vài phút ngắn ngủi, một bóng người cũng không có, thật sự không thể không hoài nghi.
Đột nhiên, một tiếng động phát ra từ phòng bảo vệ.
Làm Chu Vũ đang sởn tóc gáy bị sợ đến nhảy thót lên.
Cửa bị mở ra từ bên trong, bác Trương bảo vệ đi ra, trên mặt là nụ cười cứng đờ.
"Bạn học Chu Vũ, cháu đứng ở đây làm gì vậy?"
Chu Vũ nhìn thấy người quen, trong lòng có chút bình tĩnh, nói:
"Bác Trương, cháu bỏ quên đồ trong lớp nên quay lại lấy." Mặc dù hiện tại cậu có hơi không muốn đi QAQ.
Sắc mặt bác Trương trắng bệch, ánh mắt cũng dại ra, Chu Vũ nhìn thấy cũng muốn quay người bỏ đi ngay lập tức.
"À là như vậy, không tiện rồi, hôm nay trường học tổng vệ sinh, mấy ngày nữa lãnh đạo muốn đến kiểm tra.
Cho nên hôm nay cháu không vào được đâu, ngày mai lại đến! Yên tâm, sẽ không mất đồ đâu!"
Chu Vũ rất muốn nói cậu chưa từng nghe tin tức nào thông báo rằng lãnh đạo sẽ đến trường cả, nhưng giờ phút này cậu cũng cảm thấy không khí không thích hợp, cho nên cũng theo chiều gió nói:
"Dạ, ngày mai cháu sẽ lại đến lấy."
Chu Vũ xoay người định nhanh chóng chạy đi, lại bị một người đàn ông cao lớn không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh cậu chặn lại.
"Ha ha, tiểu bạch kiểm (*) này là Chu Vũ sao? Đẹp trai vậy ta!" Người đàn ông cao to khuôn mặt ngả ngớn, muốn nắm cằm Chu Vũ, bị cậu chán ghét né ra.
(Tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền)
"Anh Lưu, đừng quên tại sao chúng ta ở đây, nhanh đi vào thôi.
Cốt truyện ở trường học xem ra vừa bắt đầu rồi, chúng ta còn phải kiếm điểm thưởng nữa!" Một người khác xăm trổ đầy mình khinh miệt nhìn Chu Vũ một cái.
"Còn nói tao? Nếu không phải do mày trễ nải thời gian, chúng ta còn đến muộn được sao? Tự nhiên bị đám người mới giành trước một bước!" Người đàn ông được gọi anh Lưu tính tình nóng nảy, bị nói một chút liền hung ác quát người xăm trổ kia.
"Còn không phải vì tao muốn toàn đội được nghỉ ngơi một chút sao? Lúc đó bị thương nghiêm trọng như vậy nếu không nghỉ ngơi đủ thành ra tự dâng mỡ lên miệng mèo