Lúc này Đường Sở Sở đi ra, sắc mặt hơi nặng nề.
“Sao vậy, Sở Sở?”
Diệp Phàm dò hỏi.
“Mẹ em gọi điện đến, bảo em lập tức trở về nhà họ Đường.”
“Anh Tiểu Phàm, đột nhiên em có cảm giác không tốt.”
Đường Sở Sở nói.
“Không sao, không phải dì đã chấp nhận anh rồi sao, anh trở về cùng em.” Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở, an ủi.
Sau đó bọn họ đưa Trần Tiểu Manh về biệt thự, sau đó cùng đi đến nhà họ Đường.
Trong đại sảnh nhà họ Đường, bà cụ Đường, Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan đều đang ngồi ở đây.
Lúc này Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi đến. “Bà nội, cha, mẹ.”
Đường Sở Sở chào hỏi, Diệp Phàm thì gọi chú dì, còn bà cụ Đường, hắn không thèm nhìn, hắn không có ấn tượng tốt về bà cụ này.
“Mẹ, mẹ vội vàng gọi con đến có chuyện gì không?” Đường Sở Sở hỏi Dương Ngọc Lan.
“Sở Sở, hôm nay gọi con về vì muốn nói với con một chuyện, con sắp phải kết hôn.”
Dương Ngoc Lan nói thẳng.
“Kết hôn?”
Đường Sở Sở sửng sốt, liếc nhìn Diệp Phàm, nói: “Mẹ, con và anh Tiểu Phàm còn chưa..."
“Sai rồi, người mà mẹ bảo con kết hôn không phải với cậu ta, mà là thiếu tộc trưởng của Đạm Đài gia tộc.”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói.
“Thiếu tộc trưởng Đạm Đài gia tộc?”
Nghe vậy Đường Sở Sở ngẩn người, Diệp Phàm nhíu mày lại. “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
Đường Sở Sở khó hiểu.
“Sở Sở con nhìn xem, đây là sính lễ của Đạm Đài gia tộc.”
Bà cụ Đường chỉ vào mười cái rương đựng trân bảo.
Đường Sở Sở ngạc nhiên khi nhìn thấy mười cái rương đựng hoàng kim phỉ thúy mã não kim cường cùng một đống đồ cổ, châu báu quý hiếm nổi tiếng.
“Rốt cuộc là sao?”
Đường Sở Sở gẵn giọng nói.
“Sở Sở, chuyện là thế này!”
Đường Chính Nhân kể lại mọi chuyện. “Con không đồng ý!”
Đường Sở Sở tức giận nhìn Dương Ngọc Lan: “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý yêu cầu cầu hôn của bọn họ chứ?”
“Tại sao mẹ không thể đồng ý? Người ta tặng nhiều sính lễ phong phú như vậy, mối hôn sự tốt như vậy, sao mẹ có thể bỏ qua? Khác gì chặt đứt một mối nhân duyên tốt cho con.”
Dương Ngọc Lan ra vẻ nghĩ cho Đường Sở Sở.
“Mẹ, không phải mẹ biết con thích anh Tiểu Phàm sao? Hơn nữa lúc trước anh Tiểu Phàm tặng quà sinh