Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phàm vừa mới thức dậy, đi xuống dưới lầu đã nghe thấy giọng nói của Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm và nói.
“Nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi á?”
Trong mắt Diệp Phàm lộ vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, đêm qua nhà họ Đỗ bị một nhóm người thần bí diệt môn, cả gia tộc hơn trăm
người đều bị giết sạch, ngay cả một số tộc nhân bên ngoài cũng không thoát chết. Hiện tại cả
Thiên Hải đều đang bàn tán chuyện này!”
Đường Sở Sở kể tường tận.
“Ai làm?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Vẫn chưa biết anh ạ. Có điều nhà họ Đỗ bị tiêu diệt vào lúc này liệu có liên quan đến chuyện
Tiểu Manh bị bắt cóc không anh? Ban đầu em còn tưởng là anh làm.”
Đường Sở Sở nói.
“Nếu người bị bọn họ bắt cóc là em thì chắc chắn là anh làm.”
Diệp Phàm cười khẽ.
“Ơ này, anh nói như vậy tôi rất buồn đó. Lẽ nào trong lòng anh, tôi không quan trọng bằng chị
họ sao?”
Lúc này Trần Tiểu Manh đi xuống, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt u oán.
“Câu này chẳng phải hỏi thừa sao?”
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, làm cho đối phương hầm hừ tức giận.
“Tiểu Manh, lẽ nào là người của gia tộc em làm?”
Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh.
“Em không biết.”. Đam Mỹ Hay
Trần Tiểu Manh lắc đầu.
“Gia tộc của cô nàng này lợi hại thế cơ à?”
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh.
“Hừ, tất nhiên rồi. Sau này nếu anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo ba tôi xử anh!”
Trần Tiểu Manh giơ hai tay chống nạnh, hừ mũi đầy kiêu ngạo.
“Cô nhóc xấu tính, không nói chuyện với em nữa!”
“Sở Sở đừng quan tâm chuyện này nữa, chúng ta thu xếp đồ đạc, chuẩn bị xuất phát thôi.”
Diệp Phàm nói.
“Ừm!”
Đường Sở Sở gật đầu.
Sau đó, hai người dọn đồ một lúc rồi đi ra ngoài biệt thự.
Họ vừa ra đến cổng thì gặp Thượng Quan Lưu Ly ở biệt thự bên cạnh đi ra ngoài.
“Ơ, biệt thự bên cạnh có người vào ở rồi sao? Còn là một cô gái xinh đẹp!”
Đường Sở Sở nhìn Thượng Quan Lưu Ly với vẻ kinh ngạc.
“Chào cô, tôi là Thượng Quan Lưu Ly, hàng xóm mới của cô!”
Thượng Quan Lưu Ly chào Đường Sở Sở.
“Chào cô, tôi là Đường Sở Sở, hoan nghênh cô chuyển đến đây. Thượng Quan tiểu thư thật
xinh đẹp!”
Đường Sở Sở mỉm cười đáp lại Thượng Quan Lưu Ly.
“Cô cũng rất xinh đẹp!”
“Cảm ơn anh hôm qua đã giúp tôi.”
Thượng Quan Lưu Ly nhìn sang Diệp Phàm.
“Thượng Quan Lưu Ly? Không ngờ cô lại chuyển đến đây.”
Lúc này Trần Tiểu Manh đi ra. Cô ấy nhìn Thượng Quan Lưu Ly, kinh ngạc nói.
“Tiểu Manh, hai người quen nhau à?”
Đường Sở Sở hỏi.
“Cô ấy là Thượng Quan Lưu Ly, một trong bốn hoa khôi của đại học Thiên Hải. Trong trường
cô ấy rất thần bí.”
Trần Tiểu Manh trả lời.
“Chào cô!”
Thượng Quan Lưu Ly chào Trần Tiểu Manh, sau đó rời đi.
“Lúc nãy tôi nghe cô ta nói hôm qua anh đã giúp đỡ cô ta. Sao hai người lại quen nhau? Hai
người sẽ không làm gì lén lút sau lưng chị họ tôi đấy chứ?”
Trần Tiểu Manh liếc Diệp Phàm, tròng mắt đảo lia lịa.
“Em lại nói hươu nói vượn rồi, coi chừng anh dùng kim khâu miệng em lại đó!”
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, sau đó dắt Đường Sở Sở rời đi!
“Trước giờ ở trường học Thượng Quan Lưu Ly chưa từng nói chuyện với bất kỳ người đàn
ông nào. Sao cô ta vừa mới chuyển đến đây đã tìm tên này nhờ giúp đỡ nhỉ? Chắc chắn hai
người này có vấn đề!”
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
Mà trong biệt thự kia, Thượng Quan Lưu Ly thong dong uống trà, cô gái mặc đồ xanh đứng
bên cạnh: “Tiểu thư, người đàn ông kia sống cùng hai cô gái, lại còn mập mờ không rõ, chắc
chắn là trai đểu, chẳng khác gì Mộ Dung Vân Thiên. Tiểu thư đừng thích anh ta!”
“Tôi chỉ tò mò về anh ta thôi. Còn thích ấy à, còn kém xa!”
Thượng Quan Lưu Ly lắc đầu.
“Tò mò? Tò mò cái gì?”
Cô gái mặc đồ xanh thắc mắc.
“Tò mò rốt cuộc anh ta là ai.”
Thượng Quan Lưu Ly nói.
Trên con đường dẫn ra ngoài thành phố.
Đường Sở Sở lái một chiếc xe BMW, chở Diệp Phàm đi thành phố Giang.
Bởi vì Diệp Phàm chưa từng lái xe, cho nên đành phải để Đường Sở Sở lái.
Nhưng may là thành phố Giang cách Thiên Hải không xa lắm, chỉ mất hơn hai tiếng là tới.
“Bà xã ơi, anh và Thượng Quan Lưu Ly không có quan hệ gì hết. Hôm qua cô ta bị người ta
quấn lấy, thế là anh bị coi là bia đỡ đạn!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở giải thích.
“Anh Tiểu Phàm không cần giải thích, em tin anh mà! Cho dù sau này anh Tiểu Phàm thích
người khác, chỉ cần trong lòng anh có Sở Sở là được!”
Đường Sở Sở dịu dàng nói.
“Bà xã rộng lượng như vậy sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc.
“Bởi vì trước đây thất sư phụ của anh từng nói với em anh có số mệnh đặc biệt, không phải
người bình thường, tương lai không chỉ có một người phụ nữ, vì vậy nếu em muốn ở bên anh
thì phải chấp nhận điều này.”
Đường Sở Sở nói.
“Thất sư phụ nói hươu nói vượn đấy!”
Diệp Phàm vội vàng lên tiếng.
Đường Sở Sở chỉ cười chứ không nói tiếp đề tài này. Cô nói: “Anh Tiểu Phàm có muốn học lái
xe không?”
“Lái xe dễ ợt, không cần học!”
Diệp Phàm xem thường.
Tuy hắn chưa từng lái xe, nhưng với năng lực học tập của hắn thì chỉ cần nhìn người khác lái
một lần là biết.
“Vậy sau khi trở về em sẽ mua cho anh một chiếc xe, sau này anh đi đâu cũng tiện.”
Đường Sở Sở nói.
“Bà xã thật tuyệt! Xem ra anh sắp thành tên ăn bám thật rồi!”
Diệp Phàm hôn lên má Đường Sở Sở.
Chẳng mấy chốc hai người đã ra khỏi khu vực thành phố Thiên Hải, đi về phía thành phố
Giang.
Trong khi Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi Thiên Hải, nhà họ Bạch sử dụng thế lực hùng
mạnh phong tỏa toàn Thiên Hải, không cho bất cứ ai ra khỏi Thiên Khải!
Sau đó, nhà họ Bạch thông báo bất cứ ai tham dự bữa tiệc đêm đó đều phải chôn cùng đại
thiếu gia nhà họ Bạch!
Tin tức này làm chấn động cả Thiên Hải!
Nhất thời các gia tộc lớn, các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều sợ bay màu!
Bọn họ không ngờ nhà họ Bạch