Lúc nhà họ Bạch phong tỏa Thiên Hải khiến cho các gia tộc lớn của Thiên Hải tuyệt vọng,
Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã đến thành phố Giang, thành phố Giang không lớn như Thiên
Hải, cũng không có tiếng tăm gì trong số các thành phố lớn của quận Giang Nam!
Mười mấy năm trước, nhà họ Diệp ở thành phố Giang cũng coi như là một gia tộc lớn, nhưng
bây giờ đã nhiều năm trôi qua, thành phố Giang đã không còn nghe thấy ba chữ nhà họ Diệp
từ lâu rồi.
Diệp Phàm dẫn Đường Sở Sở đến nhà cũ của nhà họ Diệp.
Ở phía Đông của thành phố Giang có một căn nhà tan hoang sau khi bị lửa lớn thiêu đốt, đổ
nát thê lương, tràn đầy dấu vết bị lửa lớn đốt cháy, thậm chí trên một số đá vụn còn sót lại vết
máu loang lổ, rõ ràng ở đây từng xảy ra một cuộc giết chóc.
Nơi này, chính là di chỉ cũ của nhà họ Diệp!
Căn nhà từng náo nhiệt ngày xưa của nhà họ Diệp đã biến thành đống đổ nát từ lâu, cảnh
còn người mất!
Có điều trong đống đổ nát này lại có một chuồng chó, trong chuồng chó này có nhốt một
người.
Người này còn là một người phụ nữ, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc trắng bù xù, ăn
mặc rách rưới, trên dưới khắp người đầy vết thương, nhiều chỗ đều bị mưng mủ lở loét, thậm
chí trên mặt còn có một vết thương do bị cắn, thê thảm không nỡ nhìn!
Lúc này, một người đàn bà mập cầm một bát cơm ôi thiu ném vào trong chuồng chó, vẻ mặt
chán ghét nói: “Ăn cơm đi!”
Người phụ nữ bị nhốt trong chuồng chó kia ngẩng đầu lên nhìn người đàn bà mập, giọng nói
khàn khàn, bể dâu: “Các người giết tôi đi, giết tôi đi!”
“Muốn chết à? Không dễ dàng như vậy đâu. Ăn nhanh lên cho tao, không ăn, tao sẽ thả Tiểu
Hắc ra!”
Người đàn bà mập này hung ác kêu lên.
Bên cạnh bà ta còn có một con chó đen to đang lớn tiếng sủa với người phụ nữ trong chuồng
chó, dáng vẻ muốn xông vào bất cứ lúc nào, dọa đối phương run rẩy, chỉ có thể giơ cái tay
run lẩy bẩy ra cầm lấy bát cơm đã ôi thiu kia!
“Dì Thẩm?”
Đột nhiên, một tiếng nói kinh ngạc vang lên, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã bước tới nơi
này.
Lúc Diệp Phàm nhìn thấy người phụ nữ trong chuồng chó kia, con ngươi chợt phóng to, vẻ
mặt không thể tin nổi kêu lên.
“Cậu… Cậu là Tiểu Phàm?”
Người phụ nữ trong chuồng chó kia ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, biểu cảm của bà ấy đầu tiên
là ngẩn người, sau đó kích động kêu lên, cả người rõ ràng vô cùng hưng phấn, thân thể
không ngừng run rẩy.
“Dì Thẩm, là dì thật à!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của đối phương, Diệp Phàm lập tức chắc chắn người phụ nữ
bị nhốt trong chuồng chó chính là hầu gái theo sát bên cạnh mẹ của hắn Thẩm Nhan!
Thẩm Nhan là hầu gái theo bên cạnh mẹ Diệp Phàm, năm đó cũng là bà ấy luôn chăm sóc
sinh hoạt hàng ngày của Diệp Phàm, vậy nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Phàm.
Dù đã qua mười tám năm, nhưng khi Diệp Phàm gặp lại đối phương, cảm giác quen thuộc lúc
nhỏ kia nháy mắt đã dâng lên trong lòng!
Cho nên hắn mới không kiềm chế được gọi ra dì Thẩm, lúc nhỏ hắn vẫn luôn gọi đối phương
là dì Thẩm!
Chỉ là Diệp Phàm không ngờ, đây thật sự là dì Thẩm.
Nhà họ Diệp ngoài hắn ra vậy mà vẫn còn người sống, điều này khiến nội tâm Diệp Phàm vô
cùng kích động, có thể nói là vui mừng khôn xiết!
Có điều lúc thấy dáng vẻ thê thảm tới cực điểm của Thẩm Nhan hiện giờ, nhất là thấy dì
Thẩm thân nhất với hắn hồi nhỏ bị nhốt trong chuồng chó, bị ép ăn cơm thiu bốc mùi hôi ngút
trời, đôi mắt Diệp Phàm nháy mắt đỏ lên, lửa giận khó nói thành lời phun ra từ trong lòng hắn!
Trong phút chốc, một sát khí vô cùng khủng bố bùng lên từ trên người Diệp Phàm, càn quét
khắp nơi!
Giờ phút này, đôi mắt của Diệp Phàm đỏ như máu, giống như Sát Thần sống!
Không gian xung quanh nháy mắt đã ngưng đọng lại, khiến người ta có một cảm giác nghẹn
thở!
“Cậu… Cậu là ai? Ai cho cậu tới đây, mau chóng rời đi!”
Thấy dáng vẻ như vậy của Diệp Phàm, lúc này trong lòng người đàn bà mập kia chợt run lên,
cố nhịn sợ hãi trong lòng kêu lên.
Soạt!
“Là bà hại dì Thẩm thảnh như vậy, còn nhốt bà ấy vào trong chuồng chó này, cho bà ấy ăn
cơm thiu sao?”
Diệp Phàm chợt nhìn chằm chằm người đàn bà mập, quát lên từng câu từng chữ.
Lời nói của hắn truyền vào trong tai của người đàn bà mập giống như thiên lôi cuồn cuộn, dọa
bà ta run cả hai chân.
“Cậu muốn làm cái gì?”
“Tôi nói cho cậu biết, tôi là người của nhà họ Tôn, cậu…”
Sắc mặt người đàn bà mập chợt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn Diệp Phàm.
“Bà đáng chết!”
Diệp Phàm giận đùng đùng nói.
Hắn đi thẳng về phía đối phương.
“Cậu… Cậu đừng qua đây!”
“Tiểu Hắc mau xông lên!”
Thấy Diệp Phàm bước tới, người đàn bà mập kia cảm nhận được cảm giác áp bức cực lớn,
vội vàng gọi con chó đen to ở bên cạnh.
Chỉ là con chó đen to vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, sủa không ngừng, đối mặt với Diệp
Phàm lúc này lại cũng bị dọa tới mức không dám kêu ra tiếng, không ngừng lùi về phía sau,
cả người đều run rẩy.
Người đàn bà mập này quay người muốn bỏ chạy, chỉ là bà ta vừa quay người, thì đã bị Diệp
Phàm tóm lấy,
A!!!
Diệp Phàm bắt lấy cơ thể của người đàn bà mập trực tiếp đập mạnh xuống đất, đối phương
phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người lập tức máu me be bét, không biết xương khắp người
đã bị gãy bao nhiêu cái.
Bịch bịch bịch!!!
Sau đó, Diệp Phàm tóm lấy đối phương nện xuống đất không ngừng, cưỡng chế đập cơ thể
của người đàn bà mập một trăm kilogam này thành một đống bùn nhão, cái chết vô cùng thê
thảm!
Con chó đen to kia bị dọa tới mức vắt chân lên cổ mà chạy.
“Mày cũng đáng chết!”
Con ngươi đỏ máu của Diệp Phàm nhìn chằm chằm con chó đen to kia, hắn nhặt một tảng đá
lên ném ra ngoài, rơi trúng người con chó đen to này!
Bùm một tiếng, cơ thể con chó đen to đã nổ tung, chết không toàn thây!
Sau khi giải quyết xong một người một chó, lửa giận trên người Diệp Phàm dần dần áp chế
xuống, hắn đến cạnh chuồng chó kia, phá nó ra.
“Dì Thẩm!”
“Xin lỗi, Tiểu Phàm đến muộn rồi!”
Nhìn trên người dì Thẩm chồng chất vết thương, Diệp Phàm áy náy đau lòng nói.
Khắp người Thẩm Nhan bây giờ không có một chỗ lành lặn, hơn nữa một số vết thương đã
trải qua mấy chục năm rồi, rõ ràng mười tám năm này đối phương vẫn luôn phải chịu giày vò
vô tận.
Diệp Phàm không thể tưởng tượng một người phụ nữ yếu đuối như đối phương làm sao trải
qua mười tám năm này!
“Tiểu Phàm, tôi biết ngay cậu chắc chắn sẽ không sao!”
“Còn có thể sống mà gặp lại cậu, tôi chết không nuối tiếc!”
Thẩm Nhan giơ bàn tay khô vàng phủ kín vết thương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp
Phàm, trên mặt nở nụ cười đã lâu không thấy.
“Dì Thẩm, dì yên tâm,