“Phạm sai lầm gì?”
“Người đứng đầu phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam đã chết, chuyện lớn như thế mà ông lại không báo, còn tự ý tiếp quản toàn bộ phân điện ở quận Giang Nam, ai cho ông lá gan lớn như vậy chứ?”
“Nói, Tả Thiên Dương có phải bị ông hại chết không?”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên, gẵn từng chữ quát.
“Long Tướng đại nhân, xin ngài điều tra rõ ràng, cái chết của Tả đại nhân thật sự không liên quan gì đến tôi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn hết lòng ổn định thế cục phân điện ở quận Giang Nam, cho nên mới không báo cáo kịp thời, xin Long Tướng đại nhân thứ tội!”
Khương Uyên quỳ trên mặt đất nói.
“Vậy Tả Thiên Dương chết như thế nào?”
Thương Liệt Long Tướng lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ cũng đang điều tra chuyện này, lúc trước, Tả đại nhân đã bị người ta sát hại ngay trong biệt thự của hắn ta, ngay cả những hộ vệ bên cạnh hắn ta cũng đều chết hết, còn về hung thủ là ai thì vẫn chưa điều tra ra được!”
Khương Uyên trầm giọng nói, vẫn chưa nói ra tên Diệp Phàm.
“Tất cả điều ông nói đều là sự thật sao?” “Hoàn toàn chính xác!”
Mà Thương Liệt Long Tướng vừa mở miệng, Khương Uyên đã thốt ra lời thề son sắt.
“Với thực lực của Tả Thiên Dương mà có thể giết chết hắn ta, xem ra thực lực của đối phương không thấp. nhỉ, chỉ là ai lại có lá gan lớn vậy, dám giết người của điện Long Vương ta?”
Ánh mắt của Thương Liệt Long Tướng chớp liên tục.
“Thuộc hạ vẫn luôn điều tra chuyện này, nếu có kết quả sẽ báo ngay cho Long Tướng đại nhân!”
Khương Uyên nói.
“Tôi sẽ sai người tự mình đi điều tra, nếu để tôi biết ông nói dối thì ông biết rõ hậu quả là gì rồi đấy!”
“Còn nữa, tôi nghe nói điện Long Vương ở quận Giang Nam nắm trong tay mấy tập đoàn lớn, hôm nay đã rời khỏi Thương hội Giang Nam, còn ngang nhiên đối đầu với tập đoàn Từ Thị, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải do ông bày mưu tính kế không? Chẳng lẽ ông không biết sau lưng Từ Thị chính là Lão Ngụy sao?”
Thương Liệt Long Tướng nhìn Khương Uyên lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Khương Uyên trầm giọng nói: “Long Tướng đại nhân, sở dĩ tập đoàn Thiên Dương bọn họ rời khỏi Thương hội Giang Nam và đối đầu với Từ Thị đối kháng là vì lúc trước bọn họ đã ký kết rất nhiều hợp đồng với Đường Thị, một khi Đường Thị không còn, tập đoàn Thiên Dương bọn họ sẽ chịu tổn thất rất lớn cho nên mới làm như vậy, tôi thật sự không hề bày mưu tính kế để bọn họ làm như vậy!”
“Bảo bọn họ ngừng đối đầu với Từ Thị ngay lập tức, một khi chọc giận Lão Ngụy thì ông không gánh nổi hậu quả đâu. Hơn nữa, một trong những mục đích tôi đến đây lần này chính là đại diện cho Phần Diễm Long Thủ đi chúc thọ Lão Ngụy, nếu là vì chuyện này mà khiến tôi khó chịu, tôi sẽ giết ông đầu tiên đấy!”
Thương Liệt Long Tướng quát lên, vẻ mặt lạnh như băng cường thế.
“Vâng, thuộc hạ đã hiểu!”
“Đúng rồi, không biết lần này Long Tướng đại nhân đến quận Giang Nam có còn chuyện gì khác hay không, có cần thuộc hạ làm gì không?”
Khương Uyên nói. “Lần này tôi tới, một là tham gia sinh nhật của Lão
Ngụy, hai là để tham dự hội đấu giá Thiên Long sắp tới ở quận Giang Naml”
Thương Liệt Long Tướng nói.
“Hội đấu giá Thiên Long? Chẳng lẽ Long Tướng muốn bán đấu giá cái gì sao?”
Về chuyện này, Khương Uyên tò mò hỏi. “Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Thương Liệt Long Tướng nhìn lướt qua Khương Uyên.
“Vâng!” Lúc này Khương Uyên gật gật đầu. Mà ở trong sơn trang của Nguy Thị.
Ngụy Thiên Hiền ngồi ở đây, khuôn mặt u ám làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.
Một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, khom người với Ngụy Thiên Hiền rồi nói: “Chủ nhân, đã điều tra ra hung thủ sát hại cậu Ngụy rồi!”
“Là ai?” ôi Trong nháy mắt, ánh mắt Ngụy Thiên Hiền bắn ra từng tia sắc lạnh như chim ưng, làm cho người ta không rét mà run.
“Người này chính là chồng của Chủ tịch tập đoàn Đường Thị ở Thiên Hải - Đường Sở Sở, tên là Diệp Phàm, thực lực của hắn rất mạnh.”
“Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, lúc trước việc nhà họ Bạch bị diệt chính là do hắn làm, mà không biết thế nào mà hắn lại quen biết với cô chủ nhà họ Giang, đêm đó chính là hắn xuất hiện ở nhà họ Giang rồi sát hại cậu Ngụy và Lão Tôn!”
Người đàn ông này nói.
“Diệp Phàm!”
Ngụy Thiên Hiền đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, có cần tôi lập tức điều động Ưng Vệ không, đi trước để bắt hắn!”
Người đàn ông này nói. “Không cần, đưa thư mời cho nhà họ Giang và Đường Thị, mời bọn họ đến tham dự tiệc sinh nhật của lão phu!”
Ngụy Thiên Hiền lạnh lùng nói.
“Mời họ đến bữa tiệc sinh nhật?”
“Chủ nhân là muốn?” Trong mắt người đàn ông này lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tôi muốn tự tay giết chết bọn họ ở trong tiệc sinh nhật, hiến tế cho linh hồn của con tôi trên trời!”
Trên người Ngụy Thiên Hiền toát ra khí tức khủng bố, vẻ mặt thâm sâu nói.
“Nhưng chủ nhân, nếu bọn họ biết thân phận của cậu Ngụy, chỉ e sẽ không tới!”
Người đàn ông nhướng mày.
“Không đến? Vậy thì giết thẳng tay đi!”
Ngụy Thiên Hiền quả quyết nói.
“Đã hiểu!”
“Đúng rồi, chủ nhân, bên phía Độc Tông truyền đến †in tức, Độc Tông thiếu chủ xuống núi rồi, muốn đến đây chúc thọ chủ nhân!”
Sau đó, người đàn ông này nói.
“Độc Tông thiếu chủ?”
“Có thể là hắn ta đến đây vì Long Ngọc thôi!”
Trong mắt Ngụy Thiên Hiền lóe ra quang mang. Mà ở Thiên Hải, trên đường phố.
Giờ phút này, một thiếu nữ cả người mặc trang phục đáng yêu, cao khoảng 1m6, da thịt trắng