Vút!
Ngay khi chưởng của Vô Cực Tôn chuẩn bị đánh vỡ đầu Diệp Phàm thì hắn đột nhiên mở mắt với cái nhìn lạnh như băng.
Diệp Phàm phất tay, lùi một bươc để đánh trả đối phương, hắn bóp cổ Vô Cực Tôn khiến sắc mặt ông ta đỏ au, không thể thở nổi!
“Muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho ông!”
Răng rắc!
Diệp Phàm lạnh lùng nói rồi trực tiếp bóp nát cổ họng vị tổ trưởng tổ Long này!
BịchlI! Hắn thuận tay ném thi thể Vô Cực Tôn ra ngoài. Lúc này, sắc mặt những người khác ở đây đều không ngừng thay đổi.
Diệp Phàm tiếp tục nhắm chặt hai mắt, mượn tiếng đàn của Lâm Thi Âm áp chế cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể hắn!
Lần này, đám người Bạch Thao, Viên Thiên Giám cũng không hành động thiếu suy nghĩ nữa!
“E là người này sẽ khai sáng một thời đại mới!” Vẻ mặt Bạch Thao âm trầm nhìn Diệp Phàm.
“Không ngờ cậu ta lại là con trai của Diệp Thiên Long, chẳng trách lại mạnh như vậy!”
Viên Thiên Giám nham hiểm nói.
Khi nhắc tới Diệp Thiên Long sắc mặt của ba người Bạch Thao, Long Chiến Thiên, Phàn Long đều hiện rõ vẻ kính nể!
“Không phải cả nhà Diệp Thiên Long đã bị diệt từ mười tám năm trước rồi à? Sao con trai ông ấy vẫn còn sống vậy?”
Bạch Thao chăm chú nhìn Diệp Phàm. “Xem ra một thế hệ truyền kỳ mới sắp ra đời!” Viên Thiên Giám nói.
“Gậu ta quá ngông cuồng, gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu không có Diệp Thiên Long che chở thì chẳng sống được bao lâu đâu!”
Bạch Thao lắc đầu, rồi rời đi. Kế tiếp, Viên Thiên Giám và quân Hắc Giáp