"Tớ có thể đưa cho ba mẹ ăn không?"
Đồ Sở Kiến Thụ đặt được mang tới rất nhanh, đến trước khi Vạn Thu quay lại.
Sở Ức Quy đặt hai món ăn do Vạn Thu làm vào hộp và đưa cho người giao hàng, đồng thời yêu cầu người giao hàng vứt đồ ăn thừa.
Mà món ăn Vạn Thu chuẩn bị tỉ mỉ cho bạn bè, đã đưa tới tay vợ chồng Sở Kiến Thụ. Hai món này hoàn toàn không có kỹ xảo gì, chỉ đơn giản là nấu chín lên mà thôi.
Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ cùng ăn, mùi vị rất bình thường, chỉ là món ăn thuần túy tự nấu mà thôi.
Cũng không vì có tình cảm thêm vào mà trở nên đặc biệt.
"Rất bình thường, nhất định không có ai dạy thằng bé..." Dương Tiêu Vũ nhai đồ ăn, trong miệng lại lan tràn cảm giác chua chát. "Khi nào em mới có thể đem con trở về? Nếu hôm nay em không làm loạn thì có thể...."
Sở Kiến Thụ vỗ vỗ bả vai Dương Tiêu Vũ, nhẹ nhàng trấn an: "Không phải do em."
Hoàn cảnh của đứa trẻ rất đặc biệt, vì chỉ số thông minh không cao, có thể không hiểu ngay được ý nghĩa của ba mẹ đẻ ngay cả khi giao tiếp bình thường.
Căn cứ theo thông tin có được, Vạn Thu đối với cái đôi không xứng làm "ba mẹ nuôi" kia có sự ỷ lại rất cao, nếu cưỡng ép đưa về thì hậu quả vô cùng khó lường.
Bọn họ quá để tâm đến đứa trẻ đó nên bây giờ mới rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không làm gì cả.
Đây là đứa trẻ bị cướp đi và họ có quyền đưa thằng bé trở về.
Trước đó, phải để đứa trẻ đoạn tuyệt với cặp "ba mẹ nuôi".
Mặc dù thủ đoạn có chút tàn nhẫn, nhưng bọn họ nhất định phải khiến Vạn Thu cắt đứt liên lạc với "ba mẹ nuôi", cam tâm tình nguyện trở về gia đình họ.
Sở Kiến Thụ biết, đối với loại ba mẹ nuôi như vậy, nếu không nhổ cỏ tận gốc, tương lai của Vạn Thu sẽ vô cùng bi thảm.
Để hai người này biến mất khỏi thế giới của Vạn Thu là điều cần thiết.
Trước đó có thể thông qua Sở Ức Quy để biết về Vạn Thu nhiều hơn. Hiểu đứa nhỏ rồi, sẽ chuẩn bị thật tốt để đưa đứa nhỏ trở về.
Buổi tối mùa hè sau một ngày lộng gió, trời vẫn còn oi bức, Vạn Thu chạy ra khỏi nhà để mua đồ đã nhanh chóng trở về, chạy một đoạn đường khiến cậu một thân mồ hôi, nhưng vì quá lo lắng nên cậu không thể chậm trễ.
Nhìn sắc trời, lúc này ba mẹ chắc hẳn đã về nhà, nếu động tác còn chậm nữa, ba sẽ nổi giận.
Vạn Thu tới cửa nhà, lấy chìa khóa từ trong cổ áo ra, nhưng chưa kịp làm gì thì cửa đã bị mở.
Nháy mắt trong lòng Vạn Thu lộp bộp một tiếng.
Nhưng xuất hiện trước mặt cậu không phải là người ba giận dữ và người mẹ không vui vẻ như cậu nghĩ, mà là một khuôn mặt xinh đẹp.
Đó là bạn của cậu.
Vạn Thu có chút hoảng hốt.
Nhìn Sở Ức Quy đứng ở cửa, Vạn Thu mới bừng tỉnh.
Không phải căn nhà trống rỗng, không phải cậu yêu cầu Sở Ức Quy đợi mình.
Nhưng bạn cậu đang đợi cậu.
Cơn đau ngực do chạy quá nhiều dường như đã bớt khó chịu hơn.
"Trở lại rồi sao?" Sở Ức Quy tránh khỏi cửa, cử chỉ chào đón kia khiến Vạn Thu nghiêng đầu nhìn.
"Cậu vất vả rồi." Sở Ức Quy có ý lấy túi nilon trong tay Vạn Thu, lại bị Vạn Thu né tránh.
"Tớ làm được." Túi nilon đựng rau củ trong tay Vạn Thu đã dính đầy mồ hôi.
Vạn Thu cúi đầu, nhìn xem có giày của ba mẹ thay ra không.
Không có, vẫn giống lúc dọn dẹp vào buổi sáng.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ nhỏ đặt bên TV, thời gian cũng đã muộn, đây là lúc ba mẹ cậu có thể về, cũng có thể không về.
Vạn Thu nhìn đồ ăn trong tay, quyết định vẫn làm cơm.
"Lại phải làm cơm sao?" Sở Ức Quy hỏi, "Đồ tôi mang đến ăn không được sao?"
Lúc này Vạn Thu mới chú ý tới trên chiếc bàn đơn sơ có năm món ăn, cậu chưa từng thấy qua món nào đẹp như thế.
Mùi thức ăn trong không khí có thể khơi dậy ham m/uốn ăn uống nguyên thủy nhất của con người, với tay nghề của đầu bếp khách sạn năm sao, cho dù đồ ăn đã đóng gói vẫn cảm nhận được màu sắc, hương vị, làm người ta thèm chảy n/ước miếng.
Vạn Thu liế/m li/ếm khóe môi, biết là rất ngon nhưng lại không biết ngon tới mức nào, thậm chí cậu còn không biết gọi tên những món ăn này.
"Tớ có thể đưa cho ba mẹ ăn không?" Vạn Thu ngước lên hỏi.
Sở Ức Quy nói: "Đây là đồ ăn tôi cho cậu, cậu
có thể tùy ý xử lý, đồ ăn cậu đưa cho tôi, tôi cũng xử lý."
Năm món ăn quá mức đẹp mắt đã thu hút sự chú ý của Vạn Thu, nhưng cậu lại không tìm thấy những món ăn mình nấu.
Đi đâu mất rồi? Bị mang đi rồi sao? Vẫn là bị ném sao?
"Cảm ơn." Vạn Thu nghi hoặc nhưng không hỏi, cũng không tò mò.
Hai người ngồi ở trên bàn cơm, không khí lại trở nên trầm mặc.
"Làm sao vậy? Sao lại không ăn?" Sở Ức Quy nhận ra Vạn Thu nhìn những món ăn tinh xảo này tới mòn con mắt, nhưng chỉ ngồi đó không có ý định động đũa.
"Chúng ta phải đợi ba mẹ." Vạn Thu nói.
"Trước khi ba mẹ về không được ăn sao?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu gật đầu.
"Nếu ăn thì thế nào?" Sở Ức Quy nhỏ giọng.
Vạn Thu chỉ mím môi, không trả lời, cũng không muốn lừa dối, quay mặt đi như muốn trốn tránh.
Sở Ức Quy có thể tưởng tượng tuyệt đối không phải kết quả tốt đẹp gì, bèn tiếp tục hỏi: "Còn phải đợi bao lâu?"
Vạn Thu nhìn thời gian biểu: "Chín giờ."
"Gọi điện hỏi thăm không được sao?"
Vạn Thu lại lắc đầu: "Không thể tùy tiện gọi điện."
Sở Ức Quy trầm mặc.
Vạn Thu mỗi ngày khi trời tối sẽ về nhà, khoảng sáu giờ bắt đầu nấu ăn, nấu xong liền đợi đến chín giờ, trước khoảng thời gian này ba mẹ sẽ không về.
Mà Vạn Thu sẽ bắt đầu ăn đồ nguội vào lúc chín giờ.
Sở Ức Quy nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của Dương Tiêu Vũ phát ra từ tai nghe, tức giận chửi rủa đôi nam nữ coi Vạn Thu như công cụ mà sử dụng.
Bây giờ còn hơn một giờ nữa là chín giờ.
"Bình thường cậu cứ ngồi ở chỗ này chờ sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Tớ có thể làm bài tập." Trong ba giờ, Vạn Thu cơ bản đều ở nhà làm bài tập, đến giờ ăn, cơm nước xong xuôi sẽ dọn dẹp sạch rồi tiếp tục làm bài.
"Bảo thằng bé ăn, bảo thằng bé ăn ngay lập tức, ngay lập tức!" Giọng nói của Dương Tiêu Vũ phát ra từ bên kia tai nghe, cáu kỉnh đến mức tựa như muốn trực tiếp lao vào nhà ép Vạn Thu ăn.
Nhưng Sở Kiến Thụ biết hiện tại bọn họ đang nghe lén, để Sở Ức Quy làm chuyện như vậy thật không thích hợp, cho nên chỉ có thể an ủi Dương Tiêu Vũ, nói với Sở Ức Quy: "Ức Quy, chúng ta có thể mang chút đồ ăn nhẹ tới được không?"
Lần này Sở Ức Quy không làm theo ngay mà hỏi: "Bây giờ cậu không làm bài tập à?"
Vạn Thu lắc đầu: "Tớ muốn chiêu đãi cậu."
Sở Ức Quy hỏi ngược lại: "Ngồi ở đây có tính là chiêu đãi không?"
Vạn Thu đột nhiên nghẹn họng.
Cậu không biết cách để chiêu đãi một người bạn.
Việc ba mẹ làm sau khi đưa bạn bè về là trò chuyện, cười đùa, ăn uống cùng nhau, khi có đồ ăn sẽ không để bạn bè phải đợi.
Vạn Thu chợt nhận ra mình đã làm sai.
"Xin lỗi, chúng ta ăn cơm đi." Vạn Thu đột nhiên nói, cầm đũa lên.
Sở Ức Quy cũng cầm đũa lên, lại hỏi: "Có được không? Ba mẹ cậu nếu biết được sẽ không vui sao?"
Động tác của Vạn Thu rõ ràng cứng lại.
Vạn Thu chưa từng đưa bạn về, không có cách phán đoán loại tình huống này, nhưng với tính tình của ba thì cậu sẽ bị đánh.
Nhưng không quan trọng.
"Không sao." Vạn Thu nói.
Nếu cậu ăn trước món gì đó, ba thường xuống tay không quá nặng, chỉ bắt cậu làm lại món đó thôi.
Mẹ rất ít khi động tay, chẳng qua sẽ bắt cậu làm một số việc tương đối phiền toái, có lúc còn lấy số tiền mà cậu dành dụm được.
Hơn nữa lúc này khả năng ba mẹ về ăn tối rất thấp, thậm chí hôm nay có thể tránh khỏi việc bị đánh.
Vạn Thu muốn chiêu đãi bạn bè.
Nếu chỉ là chút trừng phạt này...
Cậu có thể chịu đựng được.