"Cậu có biết giữa bạn bè nhất định phải có một hoặc rất nhiều bí mật nhỏ không?"
Vạn Thu bình tĩnh lại.
Sở Ức Quy vẫn luôn nắm tay Vạn Thu, hơi ấm truyền sang cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo nhuộm chút màu hồng hào.
Khi buông ra, ngón tay của Vạn Thu đã ấm áp, nhưng hắn không biết mình sưởi ấm cho Vạn Thu hay chỉ là để lại hơi ấm cho cậu.
"Tối nay tôi nên ngủ ở đâu?" Sở Ức Quy hỏi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không ít chung cư đối diện đã tắt đèn từ lâu, báo hiệu đêm khuya đã đến.
Suy tư một lúc, Vạn Thu quyết định nhường lại chiếc giường nhỏ yêu thích của mình mà nói: "Cậu ngủ trên giường tớ đi."
"Còn cậu thì sao?" Sở Ức Quy hỏi.
"Tớ ngủ sô pha."
Sở Ức Quy gật đầu.
Ngồi trên chiếc giường đơn chật hẹp, ngón tay Sở Ức Quy vô thức vu/ốt ve tấm đệm. Chiếc giường này chỉ có một tấm nệm rất mỏng, cứng như tấm ván nhưng lại rất sạch sẽ.
Sở Ức Quy liếc nhìn điện thoại, trên đó có tin nhắn của Dương Tiêu Vũ.
Mẹ: Ức Quy, mẹ có thể làm phiền con một việc được không, con có thể giúp Vạn Thu xử lý vết thương một chút được không?
Mẹ: Hôm nay mẹ thấy thằng bé bị bầm tím rất nặng, không biết các bộ phận khác thế nào, mẹ lo quá.
Mẹ: Mẹ để thuốc mỡ ở cửa.
Mẹ: Mẹ làm khó con rồi, Ức Quy.
Một loạt tin nhắn gửi tới, sự lo lắng của Dương Tiêu Vũ cứ như muốn tràn ra cả màn hình.
Dương Tiêu Vũ có lẽ không phải là một người mẹ hoàn hảo, nhưng lại không thể phủ nhận rằng bà vẫn đang cố gắng trở thành một người mẹ tốt.
Sở Ức Quy nghiêng đầu hỏi: "Cậu có muốn tắm trước khi đi ngủ không? Hôm nay cậu đổ mồ hôi nhiều quá."
"Ừ." Vạn Thu gật đầu.
Sở Ức Quy thản nhiên làm ra động tác mời: "Cậu đi tắm trước đi."
"Được." Vạn Thu lại gật gật đầu.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu đi vào phòng tắm, mang vào một bộ quần áo sạch sẽ, đóng cửa lại.
Hắn nghe được tiếng nước tí tách truyền từ phòng tắm mới bước ra cửa.
Nằm lặng lẽ ở cửa là một bao nilon đựng đầy đủ các loại thuốc, Sở Ức Quy mở ra từng cái một, đọc hướng dẫn sử dụng.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, nước rơi xuống đôi vai thon thả, Vạn Thu nghiêm túc tắm rửa. Một mình đứng trong phòng tắm, cậu rốt cuộc có chút ngơ ngác.
Cậu vậy mà đã có một người bạn.
Bạn của cậu lớn lên thật đẹp, viết cũng đẹp, đến cả đôi bàn tay cũng đẹp nốt, còn giọng nói thì vô cùng êm tai. Khi thoa xà phòng lên người, Vạn Thu chú ý đến một cái bong bóng nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn mờ, bỗng bong bóng nhỏ thu hút sự chú ý của Vạn Thu đã phát nổ mà không rõ lý do.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy rất giống cái bong bóng nhỏ này.
Băng gạc trên cánh tay vô tình bị ướt, Vạn Thu dứt khoát cởi nó ra rồi rửa sạch bằng xà phòng.
Vạn Thu đều lưu lại những thứ có thể hữu ích về sau.
Chỉ là mẹ không thích có rác ở nhà nên phải giấu đi.
"Vạn Thu, cậu đang làm gì thế?" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Sở Ức Quy, "Cậu tắm lâu quá, có cần tôi giúp gì không?"
Vạn Thu nhìn miếng gạc mình rửa sạch trong tay, vì chuyện này mà lãng phí chút thời gian. Giọng nói của Sở Ức Quy rất gần, hẳn là đang đứng ở cửa.
Cậu còn chưa mặc quần áo, vô thức đưa tay nắm lấy quần áo, quên mất phải trả lời Sở Ức Quy trước. Sở Ức Quy lại lo lắng, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra.
Ninh Xảo Trân không thích Vạn Thu khóa cửa, Vạn Thu liền không hình thành thói quen khóa cửa.
Vạn Thu đứng trong nước đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Sở Ức Quy. Không khí có chút im lặng, bộ quần áo khô mà Vạn Thu dùng để che đậy dần dần bị nước từ vòi hoa sen làm ướt.
Bị thấy rồi.
Vết thương trên người cậu bị thấy rồi!
Vạn Thu bây giờ rõ ràng rất hoảng loạn.
Sở Ức Quy lại nhìn Vạn Thu một hồi lâu, mới rũ mắt: "Xin lỗi."
Sở Ức Quy đóng cửa lại, nhưng vẻ mặt lại không có chút áy náy nào.
Hắn cố tình mở cửa.
Là một người bạn không biết Vạn Thu bị thương, hắn không có lý do để chữa trị cho Vạn Thu, nên cần phải "vô tình" nhìn thấy vết thương.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, Sở Ức Quy vẫn bị sốc khi thấy cơ thể Vạn Thu.
Sở Ức Quy đặt tay lên trán, bóng dáng Vạn Thu vẫn còn quanh quẩn
trong tầm mắt hắn. Dòng nước chảy trên người Vạn Thu không thể che đi những vết sẹo dữ tợn trên da thịt cậu.
Vạn Thu thật gầy, bờ vai yếu ớt đến mức các khớp xương hơi nhô ra, cứ như bộ xương biết đi, kiên cường chống đỡ làn da mỏng manh. Thân thể như vậy thậm chí có thể nói là quái dị, nhưng lại không xấu xí, có đường cong tuyệt hảo, đủ chứng minh đây là một thân thể ưu tú.
Chỉ là thân thể ưu tú này một phần quý trọng đối đãi cũng không nhận được.
Sở Ức Quy đã tận mắt chứng kiến vận rủi trên người Vạn Thu, rốt cuộc tàn khốc đến mức nào.
Vạn Thu ở trong phòng tắm hồi lâu mới mặc lại áo ngủ và quần dài tay.
Vết thương vẫn luôn che giấu giờ đã bị trông thấy, việc này khiến Vạn Thu rất lo lắng.
"Trời nóng mà cậu vẫn mặc áo dày sao?" Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu đi ra liền hỏi.
"Ừ." Vạn Thu nhìn đi chỗ khác.
"Cậu không muốn tôi nhìn thấy sao?" Sở Ức Quy trực tiếp làm rõ.
Vạn Thu gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu. Không chỉ vì cậu không muốn bị nhìn thấy, mà còn vì Ninh Xảo Trân không muốn.
"Đem mấy vết này ra đây cho tao xem à? Mày là đang trách tao mặc kệ mày lúc mày bị ba đánh? Mày ở đây tính bày trò gì? Mày cho rằng tao dễ bắt nạt hơn ba mày sao?"
Vạn Thu nhớ lại lời Ninh Xảo Trân từng nói.
Lúc tâm trạng Ninh Xảo Trân không tốt thường giận chó đánh mèo, nên Vạn Thu dù ở trong nhà cũng tuyệt đối không dám để lộ ra vết thương. Những bộ quần áo người khác tặng cho quá nhỏ so với cậu đã được tái sử dụng và trở thành bộ đồ ngủ.
"Tôi mua ít thuốc." Sở Ức Quy tay cầm túi nilon bên cạnh phát ra tiếng sột soạt, "Tôi muốn bôi thuốc cho cậu, được không?"
Vạn Thu ngẩn người, có chút mờ mịt.
"Cậu bị thương có chút nghiêm trọng, nếu không muốn cho tôi xem, tôi có thể đưa cậu đi gặp bác sĩ." Sở Ức Quy ngữ khí bình thản, không cứng rắn, thậm chí còn dịu dàng.
Nhưng Sở Ức Quy càng bình đạm mà nhắc đến vết thương của Vạn Thu thì Vạn Thu càng biết chắc rằng mình đã bị phát hiện.
- - Nếu để người khác biết tao đánh mày, về sau đừng mơ được đi học.
- - Nếu mày dám gây rắc rối cho tao, thì đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa nữa.
"Tớ không bị thương." Vạn Thu nắm góc áo kéo xuống, ý đồ lừa mình dối người.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu chăm chú, dường như thấy con nhím nhỏ toàn thân mọc đầy gai mềm, cố gắng hết sức để phòng thủ nhưng lại không hề có tác dụng.
Sắc mặt Sở Ức Quy dịu lại, hỏi: "Vạn Thu, cậu có biết giữa bạn bè nhất định phải có một hoặc rất nhiều bí mật nhỏ không?"
"Hả?" Chủ đề đột nhiên thay đổi, Vạn Thu lại nhìn Sở Ức Quy, quan sát vẻ mặt hắn.
Sở Ức Quy mỉm cười, nụ cười này có lẽ không phải vui vẻ, nhưng lại rất bình tĩnh, giống như làn gió nhẹ vuố/t ve bên người con nhím nhỏ, nói cho nó biết, nó an toàn rồi.
"Chuyện này coi như là bí mật nhỏ của chúng ta được không?"
Bí mật?
Chính là cái bí ẩn, mang theo vài phần cấm kỵ sao? Vạn Thu cảm thấy xúc động rồi.
"Sẽ không có người khác biết được, đây là bí mật." Sở Ức Quy nói thong thả từng câu từng chữ, để Vạn Thu có đủ thời gian tiếp nhận nguyên vẹn.
Hắn đưa tay ra, duỗi ngón út, hơi uốn cong: "Có được không?"