Vương Nhất Bác đứng giữa vòng vây đến phiền, muốn quay về chỗ Tiêu Chiến.
Vừa quay đầu lại phát hiện anh không còn ở chỗ cũ, người vây quanh lại đông, toàn những vóc dáng cao lớn, chắn hết tầm mắt của cậu.
Giữa đám đông ngột ngạt, trán cậu đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Những người xung quanh vẫn hào hứng bàn tán, đều nói về mấy chuyện phiếm trong giới trượt ván đường phố gần đây, nhất định không chịu tản ra.
Vương Nhất Bác cau mày, đột nhiên chỉ vào một người đằng xa, nhắc đến chuyện người kia mấy ngày trước có cái hẹn PK với người khác, ai cũng bị phân tâm, muốn thúc giục được xem trận PK kia, mới chịu tản ra hướng đó.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thoát được, đứng ở bậc thang cao mà nhìn quanh, nhìn thế nào cũng không tìm được bóng dáng Tiêu Chiến, trong lòng sốt ruột rồi, nhưng vẫn trấn định bản thân yên tĩnh.
Lúc này mới nhớ tới di động, cúi đầu lục túi liền có cảm giác đằng sau, quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiêu Chiến đứng ngay sau lưng mình.
Người kia đang cười, nụ cười chỉ cần nhìn một cái liền khiến người khác an tâm.
Tiêu Chiến mặc quần áo của Vương Nhất Bác, trông không tương xứng với ai chút nào, còn thêm một cái áo phao dày đứng dưới ánh mặt trời mùa đông, trông y hệt con cánh cụt vừa mới trốn khỏi núi băng mà chạy ra đây phơi nắng.
Trong tay anh còn cầm một que hồ lô ngào đường vừa mua, kẹo đường đun chảy trong veo, óng ánh như kim quang, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, đẹp như một chuỗi ngọc lớn.
- Tìm không thấy tôi à? Không sao đâu, tôi tìm thấy em là được rồi.
Tiêu Chiến mi mắt cong cong, đáy mắt ngập ý cười, thu hết ánh nắng của trời đông, nốt ruồi nhỏ dưới khoé môi lại lộ ra, vừa nghịch ngợm vừa sinh động, lúc cười rộ lên như con thỏ con ăn vụng cà rốt.
Vương Nhất Bác mỗi một lần nhìn ngắm Tiêu Chiến, mỗi một lần trong đầu cũng chỉ còn dư lại ba chữ: "Quá xinh đẹp".
Quá xinh đẹp.
Vẻ đẹp so với hồ lô ngào đường còn ngọt hơn.
- Ăn ngon không?
Vương Nhất Bác tiến đến hỏi anh, trong lòng đã bình tĩnh trở lại, hô hấp vẫn còn hơi gấp gáp, giọng nói có chút run.
Tiêu Chiến dùng răng cắn một viên hồ lô tiếp theo.
Vừa nhai vừa đem que hồ lô đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác:
- Em nếm xem?
Quả táo gai bọc đường trong suốt, cắn một miếng vụn đường vỡ giòn vang, vị ngọt tràn đầy khoang miệng.
Vương Nhất Bác nhai hồ lô ngào đường, hai má căng phồng như bánh bao.
Tiêu Chiến vừa nhìn liền duỗi tay chọc, vừa mềm vừa múp, cưng ơi là cưng.
- Em ăn hết đi.
Thưởng cho em đấy, bạn nhỏ.
Tiêu Chiến đem que hồ lô nhét vào tay Vương Nhất Bác, tìm cái ghế đá gần đó ngồi xuống.
Vương Nhất Bác được cái rất nghe lời.
Bạn nhỏ nghe Tiêu Chiến nói xong, liền ngoan ngoãn cầm que hồ lô còn thừa mấy viên ăn sạch sẽ.
Hai người cứ vậy mà ngồi phát ngốc ở ghế đá.
Những người chơi ván trượt lẫn người xem đều dần tản ra, trên quảng trường người đến người đi, vẫn như vậy mà náo nhiệt.
Tiêu Chiến chống khuỷu tay trên đầu gối, bưng mặt nhìn chằm chằm ông lão bán bong bóng bay ở đằng xa một lúc lâu.
Vương Nhất Bác cũng chú ý tới.
Ông lão đang lúi húi cột dây buộc quả bong bóng hình Mickey trên cổ tay một bé gái.
- Muốn không?
Vương Nhất Bác quay đầu qua nhìn Tiêu Chiến.
- Bị khùng hả.
Em mới là con nít.
Hỏi là muốn đòi tôi mua cho em à?
Tiêu Chiến đúng lý hợp tình mà đanh đá, nhưng mắt vẫn không chịu dời đi, vẫn nhìn chằm chằm chùm bóng bay rực rỡ sắc màu, cũng không biết đến cùng là ai trẻ con.
- Vậy thì tốt.
Chúng ta đi mua bóng bay đi.
Tốt cái gì, Vương Nhất Bác không nói, cũng không đợi Tiêu Chiến trả lời gì nữa, một mạch kéo tay anh đến xe bóng bay.
- Chiến ca, thẩm mỹ anh tốt, chọn giúp cái đi.
Vương Nhất Bác tay đút túi quần, hất cằm nhìn anh, bản thân thì đứng một bên xem náo nhiệt, cười gian.
Tiêu Chiến luống cuống đứng trước xe bóng bay, nhìn ông lão bán bong bóng cười ha hả.
Trong mắt ông lão lại tràn đầy ý tứ cổ vũ, Tiêu Chiến nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt, rối rắm nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác bắt được cái nhìn của anh, khoé môi cong cong, má sữa ngay lập tức như muốn bay lên, cười y hệt cậu bé Shin bút chì, tiếng cười kiềm không được mà thành tiếng.
Chọc giận Tiêu Chiến đến muốn đấm cho cậu một cái.
Vương Nhất Bác cười một tràng, đến khi thấy Tiêu Chiến hết chịu nổi mới miễn cưỡng vuốt ngực nín cười:
- Thôi để tôi chọn cho.
Nói xong liền túm lấy một sợi dây nối với quả bóng bay hình con thỏ toét miệng cười, nhìn ông lão bán bong bóng mà nói:
- Lấy cái này đi.
Ông lão vui vẻ tháo dây buộc, vừa tháo vừa luôn miệng nói như dỗ trẻ con:
- Cái này đáng yêu nhất đấy, con thỏ rất xinh xắn.
Kiểu này nhiều bạn nhỏ thích lắm, bán rất chạy.
Nói xong vẫy tay với Tiêu Chiến, ý bảo đưa tay ra ông buộc cho.
Tiêu Chiến càng nghe càng xấu hổ, mặt đỏ thành Vịt quay Bắc Kinh, nói gì cũng nhất định không chịu thò tay ra, thậm chí còn giấu hai tay ra sau lưng.
Vương Nhất Bác cười ầm, xua tay, thanh toán tiền cho ông lão rồi cầm lấy quả bong bóng, kéo Tiêu Chiến đi một đoạn đường, đến sau lưng một tiệm cơm vắng người mới thả tay anh ra:
- Đây là tặng cho anh, Chiến ca.
Cậu kéo tay phải của Tiêu Chiến từ sau ra, chậm rãi buộc dây quả bong bóng lên cổ tay anh.
- Xem tôi là trẻ con đấy à?
Vành tai Tiêu Chiến đỏ bừng, liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, bàn tay được Vương Nhất Bác nắm lấy buộc dây vẫn còn cảm giác ẩn ẩn tê dại.
Bong bóng con thỏ trông vừa ngốc vừa ngáo, trên mặt có hai chấm má hồng đỏ ửng, miệng toét ra khoe hai cái răng thỏ, hai lỗ tai dựng đứng, ở không trung bay bay qua lại.
Vương Nhất Bác buộc dây rất nhanh, trước khi buông tay anh còn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay.
Sau đó, cậu lui ra vài bước, từ trên xuống dưới đánh giá Tiêu Chiến một hồi, Tiêu Chiến không tự nhiên thẳng lưng lên:
- Đừng nhìn nữa.
Trông ngốc lắm phải không?
Vương Nhất Bác lắc đầu:
- Không phải.
Tôi rất thích.
Tiêu Chiến hơi sửng sốt, nhấp môi vài lần không tìm được lời nào phù hợp, lại đứng yên, rũ mắt nhìn chằm chằm mũi giày.
Đây là giày thể thao của Vương Nhất Bác, mũi giày đã có chút bẩn.
Vương Nhất Bác mỉm cười, nghiêng đầu ra hiệu đi tiếp.
Bọn họ chậm rãi quay lại quảng trường, trên đường đi, Tiêu Chiến vươn tay phải đến trước mặt cậu nói đùa:
- Sắp bị bong bóng bay mang bay lên trời rồi.
Vương Nhất Bác tóm gọn tâm cơ của Tiêu Chiến, ôn nhu mà nói:
- Mang đi thì cho mang đi thôi.
Tiêu Chiến trừng lớn mắt, đang định mắng cho một trận thì lại nghe Vương Nhất Bác tiếp tục nói:
- Anh vốn dĩ là thiên thần trên đó xuống, không phải sao?
Thân thể Tiêu Chiến như bị gì đó đánh trúng, lập tức đứng sững, bước chân cũng ngưng bặt.
Vương Nhất Bác nhìn anh, đáy mắt trong veo sáng ngời, tựa hồ có thể nhìn thấu trong nháy mắt.
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, cười nhẹ:
- Nhưng khi anh đi, nhớ phải dẫn tôi theo với.
- Hôm nay em làm sao vậy?
Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn anh, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn lại bản thân, đột nhiên cười xấu xa:
- Sao nào? Anh thấy hôm nay tôi đẹp trai hơn hẳn à?
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trước mặt mình, mái tóc mềm buông xoã tự nhiên, mặc một chiếc áo len cashmere trắng và quần jean ống thẳng.
Đột nhiên, Vương Nhất Bác mà lần đầu tiên anh gặp bỗng hiện ra trong tâm trí anh.
Khi ấy, cậu mặc bộ đồng phục bartender thông thường, áo vest ghi le ngắn cài cúc, nơ bướm đeo trên cổ áo gọn gàng, mái tóc được vuốt keo chải ngược, đinh tán trên tai lấp lánh.
Gương mặt đẹp trai không tì vết thu hút tất cả giới tính.
Nhưng đó không phải là Vương Nhất Bác của anh.
Vương Nhất Bác chỉ là một thiếu niên bình thường, có chút ngây thơ đơn thuần, và vẻ soái khí, lạnh lùng bản năng.
Cũng là một bạn nhỏ 22 tuổi có thể cười và nói rất nhiều với anh.
- Quả thật, đẹp trai hơn trước nhiều.
Tiêu Chiến nghiêm túc đáp.
- Hả?
Tiêu Chiến không đáp, chỉ đút tay vào túi cười, bong bóng con thỏ vẫn lửng lơ trên không trung cười rộ.
Trời còn sớm, vẫn chưa ngả bóng chiều, Vương Nhất Bác vẫn không quên lời nói muốn dạy anh trượt ván.
Tiêu Chiến bắt đầu hối hận.
Hối hận vì mình ra cửa không chuẩn bị mũ bảo hiểm lẫn miếng đệm tay và đầu gối.
- Bác ca… em thật sự không trượt nổi.
Anh tha cho em đi.
Tiêu học đệ không biết đã ngã chổng chân lên trời bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêu lần được Vương Nhất Bác đỡ dậy.
Anh kiên trì gọi Bác ca, cầu xin cậu tha cho lần thứ n.
Đằng xa cũng có một cặp đôi đang dạy nhau tập ván trượt, cô gái chân đeo bảo hộ đầu gối, đứng trên ván trượt nhảy lên, chàng trai kia nắm chặt tay cô.
Ngay khi cô gái kia nhảy lên liền đạp ván trượt, khiến cho nó xoay một vòng trên không trung, sau đó cô gái kia vững vàng đáp xuống dẫm lên.
Loạt động tác kia mang lại cảm giác phối hợp ăn ý lẫn tình cảm.
Kết quả Vương Nhất Bác nhìn thấy, tinh thần hiếu chiến tăng vọt.
Ông đây cũng làm được, ông đây cũng có tình yêu.
Sau đó cái gì cũng không nghĩ, nhanh chóng cầm tay Tiêu Chiến thử một lần.
Kết quả một lần liền thành công, hai người vui đến hét ầm, làm cặp đôi kia phải trố mắt nhìn lại.
Vương Nhất Bác cao hứng rồi, liền muốn làm thêm nhiều lần.
Nhưng những lần sau đó, Tiêu Chiến nhảy không kịp nhịp, chân phải không trụ vững dẫm trật ván, đổ người về một bên.
Vương Nhất Bác vững vàng ôm eo anh kéo về.
Cặp đôi kia nhìn thấy, hú lên một tiếng, vang động lòng người.
Tiêu Chiến xấu hổ chống vai Vương Nhất Bác đứng vững, liền tách khỏi lồng ngực cậu.
Vương lão sư cũng không để ý, cậu cảm thấy rất thích bầu không khí “thầy dạy tốt- trò học ngoan” này.
Mục đích ban đầu là chỉ là đơn thuần muốn giúp Tiêu Chiến học được vài kỹ xảo trượt ván đơn giản, hiện giờ càng hưởng thụ cảm giác mỗi lúc anh kinh hoảng té ngã rồi vội ôm chặt lấy cậu.
Tiêu Chiến dùng nước hoa mùi rất nhẹ, nhưng mùi hương vừa chạm vào cậu, liền quẩn quanh không rời, khiến Vương Nhất Bác có phần lâng lâng.
Thời gian cũng không còn sớm, Vương Nhất Bác đạp một đầu ván trượt, nhẹ nhàng cầm lấy ván trong tay.
Tuy rằng không nói lời nào, nhưng khoé miệng lúc cầm ván trượt lên không che giấu mà câu lên.
Tiêu Chiến biết tỏng, tên kia là đang đợi khen ngầu, cũng không nhịn được nở nụ cười, cảm thấy Vương Nhất Bác có lúc ấu trĩ cực kỳ.
- Vương lão sư sao mà lợi hại như vậy nha?
Vương Nhất Bác chỉ đợi có thế, quay qua nhìn Tiêu Chiến cừoi toét miệng.
Hello, bạn nhỏ Shin bút chì lại xuất hiện rồi~
- Tôi đưa anh đi chỗ này.
- Đi đâu?
Tiêu Chiến cảm giác chân mình dại cả ra rồi, lê lết đi theo Vương Nhất Bác.
Cậu quay đầu lại cười:
- Anh đến rồi, chỉ là lần trước không thể thấy được vào thời điểm đẹp nhất.
Tiêu Chiến nháy mắt phản ứng lại,