Chán nản, hối hận, tự trách!
Đủ loại cảm xúc nháy mắt lấp đầy trong ngực, trong cổ họng giống như có gì đó chặn lại, gần như không thể thở được.
“Chú nhỏ!”
Bùi Vân Khinh tiến lên một bước, nghẹn ngào bổ nhào vào trong lòng Đường Mặc Trầm, khóc thất thanh.
Mười năm tương tư, mười năm hối hận, mười năm tâm tình bị đè nén, giờ phút này đều phát tiết, hóa thành nước mắt rơi trên áo sơ mi của anh.
Hai tay nắm lấy vạt áo của anh, Bùi Vân Khinh khóc giống như một đứa nhỏ lạc đường nhiều năm rốt cục trở về nhà.
Đường Mặc Trầm tuy là ý chí sắt đá cũng phải bị Bùi Vân Khinh khóc thành như ao nước trước áo anh, bàn tay to ôm lấy hông cô, bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ nhàng từng cái từng cái trên lưng cô, ôn nhu an ủi.
Bùi Vân Khinh lại giống như dòng nước, không thu lại được cảm xúc.
“Chú nhỏ biết, em là cô bé tốt, kỳ thật… Chú nhỏ cũng có chỗ không đúng, có đôi lúc là anh đối với em hà khắc rồi.”
Ai trẻ đã không từng lông bông, lúc anh còn trẻ không phải giống cô sao còn không phải huyết khí sôi trào, một người trong đêm khuya chọn đại doanh bên địch náo loạn.
Ở cái tuổi này giống như cô không nghịch ngợm không phản nghịch có mấy người chứ?
“không phải như vậy, là em không làm đủ tốt.” Bùi Vân Khinh vừa khóc thút thít, nghẹn ngào, lấy tay nâng cô ở trong lòng anh lên “Lấy… Về sau, em…. Em nhất định sẽ cố gắng thành… Trở thành kiêu ngạo của anh!”
Giơ ngón tay lên nhẹ nhàng lau, quệt khóe mắt cô, Đường Mặc Trầm hai tay đang cầm khuôn mặt nhỏnhắn của cô, ngữ khí trịnh trọng.
“anh tin tưởng em!”
trên núi ở Long Thành anh đã từng tin cô một lần, cô cố gắng nhưng càng về sau càng làm cho anh thất vọng.
Bùi Vân Khinh hút hút cái mũi “Lúc này đây, tuyệt đối sẽ không để cho anh thất vọng lần nữa!”
“Được.” Đưa tờ khăn giấy, bàn tay của anh nhẹ nhàng nắm chóp mũi cô “Nước mũi!”
Bùi Vân Khinh mặt vọt lên đỏ ửng.
Mặc kệ nói như thế nào, cũng sống hai đời người, tại sao có thể để cho người khác lau nước mũi giúp côchứ.
“Em đi rửa mặt!”
Nâng tay đoạt lấy khăn giấy trong tay anh, Bùi Vân Khinh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên chạy về phía toilet.
Đường Mặc Trầm đứng tại chỗ, xem xem áo sơ mi của bản thân khẽ gật đầu một cái.
nói phụ nữ làm từ nước, quả nhiên không sai, nhiều nước như vậy thật không biết từ đâu ra?
Ngón tay thon dài ấn xuống bên trong, Đường Mặc Trầm lạnh nhạt hạ lệnh “Đưa hai phần cơm
trưa vào, nhớ chuẩn bị một phần bánh ngọt.”
“Dạ!”
Ngoài cửa, nữ phụ tá cung kính đáp lại.
Cúp điện thoại, Đường Mặc Trầm bước đến phòng nghỉ đổi cái áo sơ mi mới.
Trong phòng rửa tay, Bùi Vân Khinh hắt nước lạnh lên mặt, ngước mắt nhìn trong gương vòng mắt đỏ bừng, chính mình không khỏi một trận ảo não.
Lớn như vậy người ở trước mặt anh thế nhưng khóc giống như một đứa trẻ, trang điểm thật đẹp rồi bị nước mắt trôi đi, lấy đồ trang điểm trong túi ra mà Triệu Nhã đã đưa cho cô để trang điểm lại, nhìn nhìn rồi rốt cuộc cũng phải buông tha.
Bùi Vân Khinh có khả năng ở dưới kính hiển vi khâu mạch máu nhỏ nhất, nhưng bây giờ lại không biết làm gì với chai chai lọ lọ.
Cuối cùng chỉnh lại tóc, hắt nước lạnh lên mặt trong ánh mắt xác định sưng lên, Bùi Vân Khinh mở cửa ra một lần nữa trở lại phòng họp.
“Bên này!”
Thanh âm Đường Mặc Trầm vang trong phòng khách cách vách truyền đến, Bùi Vân Khinh bước qua chỉ thấy anh đang lật xem tài liệu trong máy tính, trên bàn có những món cơm trưa nóng hổi cùng chén nước ấm, vị trí của cô còn có một phần bánh ngọt.
Đem tài liệu đóng lại, Đường Mặc Trầm nâng tay khép lại màn hình.
“Trước uống nước sau đó ăn cơm.”
Hai tay đưa tới nâng ly nước thủy tinh ấm áp, tâm Bùi Vân Khinh cũng là một mảng ấm áp, uống mộtngụm nước ấm làm thông yết hầu, cô ngước mắt đón nhận ánh mắt của người đàn ông đối diện.
“Chú nhỏ, chúng ta hiện tại tính hợp xong chưa?”
Đặc biệt gợi ý:
Này mấy chương không phải viết tên sai, từ hôm nay trở đi “Scandal bạn trai” cô nàng Bùi của chúng ta chính thức đổi thành “Ninh Trạch Thiên”.
Chương trước ta đã muốn sửa lại nhưng vẫn muốn với mọi người một chút.
Ninh Trạch Thiên đang nói: đi theo một người cha ruột bốc đồng như vậy, ta cũng mệt!