Trở về sống lại lần nữa cùng Đường Mặc Trầm cho tốt, đây là chấp niệm hai đời lớn nhất của Bùi Vân Khinh.
Người đàn ông này rất vĩ đại, rất chói mắt, quá thâm trầm cho dù sống hai lần, Bùi Vân Khinh vẫn nhìn không thấu, đối với đôi mắt đen như mực là chân thật nhất.
Thế cho nên, mỗi bước đều cẩn thận, sợ mình làm sai chọc giận anh làm tổn thương tim anh.
Đường Mặc Trầm ngước mắt, chỉ thấy bóng Bùi Vân Khinh giống như điểm nước sơn, ánh mắt đang nhìn anh có vài phần kính sợ còn có mấy phần mong đợi.
Nha đầu kia, sợ anh??
Xem ra, trước kia anh đối với cô rất nghiêm khắc.
Nghĩ nghĩ, anh nâng hai khuỷu tay đang chống ở trên bàn đem cằm để lên tay, hơi nghiêng đầu qua phải, nhìn chăm chú đối diện Bùi Vân Khinh, hướng về phí trước cong lên khóe môi, giọng nói từ từ vang lên.
“Em cứ nói đi?”
Thái độ này của anh đủ ôn hòa thân thiết chứ?
Nam nhân khẽ cong nghiêng đầu, cong cánh môi, ngữ khí này trong ngày thường, khuôn mặt ngưỡng mộ giờ phút này thêm mấy phần khí chất tà mị, trêu ghẹo.
Cái gọi là cười khuynh thành đại thể cùng không gì hơn cái này!
Trong mắt Bùi Vân Khinh có điểm run rẩy.
Sống hai đời, Bùi Vân Khinh lần đầu tiên nhìn đến động tác và biểu tình của anh nên không đoán ra trong hồ lô của Đường Mặc Trầm bán thuốc gì, cô không dám lỗ mãng ở phía sau lưng anh cẩn thận nhìn, ngữ khí càng kinh sợ.
“Chú nhỏ, anh đây là câu hỏi hay câu nghi vấn?”
Biểu tỉnh của cô?
Chẳng lẻ, anh sẽ ăn thịt người sao!
Trong ngày thường, Trình Thiên Hữu đối với Bùi Vân Khinh như vậy thì cô sẽ cười rồi sẽ cùng Trình Thiên Hữu vui đùa, đến lúc anh thì tựa như thấy quỷ vậy!
Chân mày Đường Mặc Trầm nhảy dựng, đem hai tay thu hồi trên bàn, thẳng thắt lưng, nâng khóe môi một lần nữa lại nghiêm túc.
“Ăn cơm!”
“Nga!”
Bùi Vân Khinh không dám không nghe lời, nâng bát đũa nhắm ngay đĩa rau xanh đưa đũa sang, thì trùng hợp đối diện Đường Mặc Trầm vừa vặn cùng dừng ở trên đĩa rau xanh, cô vội vàng đem chiếc đũa tránh ra.
“anh ăn đi!”
Đem rau kia đưa đến trong chén của cô, Đường Mặc Trầm liếc ở cổ tay mảnh khảnh cô một cái.
“Em rất gầy, phải ăn nhiều thịt.”
Nhớ rõ một năm trước lúc cô đi còn không gầy
như vậy, cư nhiên ở La gia một năm, vóc dáng có cao một chút nhưng người lại ngày càng gầy.
anh rõ ràng bảo ông cụ La, chiếu cố thật tốt thế nhưng lại gầy như vậy!
Bùi Vân Khinh còn không có đáp lời, cánh tay anh lại đem thức ăn: tôm, thịt. thức ăn chấp thành một núi nhỏ trong chén của cô.
Nhìn chăm chút vào núi nhỏ trong chén cô, Bùi Vân Khinh âm thầm nuốt nước miếng một cái – cô không thích ăn thịt.
“Chú nhỏ…”
“Ăn hết tất cả, không quanh co nữa.”
Nghe được nửa câu đầu, Bùi Vân Khinh âm thầm nhíu mày, chờ nửa câu sau của anhnói ra, cô lập tức đưa mi mắt lên.
“Dạ!”
không phải là mấy khối thịt thôi sao, vì chú nhỏ, cô sẽ ăn!
Nâng chén cơm lên, Bùi Vân Khinh há miếng ăn.
Ưu nhã gắp lên một ít rau xanh, chậm rãi nhai kỹ nhưng ánh mắt lại dừng trên người con gái đối diện bởi vì ăn vào một khối thịt lớn nên phải phồng má lên, Đường Mặc Trầm cảm thấy dễ thương.
Đưa cánh tay qua chỉ chỉ một hạt cơm rơi xuống má cô, anh mở miệng ôn hòa.
“Về sau muốn ăn cái gì thì nói với bác Chu, Đường cung là nhà em, không cần khách khí.”
Bùi Vân Khinh vừa nhét vào miệng một viên thịt viên không thể mở miệng, đành phải dùng sức nhai và gật đầu.
“anh biết em không thích Diệp Thiên Thanh, nhưng lần sau đừng xúc động như vậy.”
Người này thật thông minh, nhìn ra được là cô cố ý?
Trái tim nhỏ Bùi Vân Khinh khẩn trương, miệng chứa thịt viên ngẩng đầu.
Đối diện, đôi mắt Đường Mặc Trầm đen như mực và lạnh lẽo, ánh mắt giống như nhìn thấy tất cả lòng suy nghĩ cô nghĩ vậy, trong bụng Bùi Vân Khinh hoảng hốt.