Hắn nhét hộp nhỏ vào trong tay Vân Nương, Vân Nương mờ mịt nhận lấy, mở nắp ra bên trong hộp có một viên trân châu trắng tinh
Màu sắc sáng ngời, thật sự to bằng miệng bát.
Nàng kỳ thực cũng phải thích trân châu, chỉ là lúc trước nghe Hình Phong nói nên nảy sinh tò mò, từ đó trong lòng vẫn luôn nhớ tới, không biết trân châu to bằng miệng bát rốt cuộc có thể lớn như thế nào
Chóp mũi Vân Nương có chút chua xót, lại có vài phần cảm giác không chân thật, dù sao trong đầu từng tưởng tượng ra nhiều hình ảnh, người đối diện tặng nàng hạt châu, hẳn là Hình Phong.
Sau khi hắn hối hôn, giấc mộng của nàng cũng theo đó mà tan vỡ, không ngờ… còn có thể thực hiện.
Hôm nay nhìn thấy được, trong lòng không khỏi kích động vui sướng.
Cũng không phải vì trân châu, mà vì những mộng cảnh trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được thực hiện
Ánh mắt Bùi An nghiêng qua để ý tới thần sắc của nàng, một viên trân châu thôi mà còn có thể làm cho nàng xúc động đến đỏ cả vành mắt.
Nàng thích, sau này hắn sẽ tìm thêm cho nàng.
Thật lâu sau Vân Nương mới bình phục lại, vẫn mang theo chút giọng mũi nói, “Đa tạ phu quân”
“Ừ” Nàng không nghiến răng nghiến lợi gọi hắn là phu quân.
Lúc này lại nhu thuận đáng thương, vừa rồi còn trừng mắt với hắn, cũng rất lợi hại.
“Nàng muốn gặp Hình Phong thì đi gặp đi.” Đoạn đường này còn rất dài, hai người không thể tránh mặt, đã có giao tình mà giả bộ không quen thì thật kỳ cục.
Muốn hoàn tình cũng được, báo ân cũng được, nàng tự mình đi là tốt nhất, hắn sẽ không can thiệp, miễn cho lộ ra hắn thật sự là người lòng dạ hẹp hòi
Vân Nương cũng không ngờ tới, ầm ĩ một trận còn có thể động tới sự độ lượng của hắn
Nhưng đã một lần bị rắn cắn, cũng chỉ nên nghe thôi chứ không thể tin là thật, nàng tự có chừng mực, nhưng nàng quả thật không thể không gặp, chỉ có thể thừa dịp phân tình, khen ngợi nói, “Ta biết phu quân lòng dạ rộng lượng”
Hắn không cần nàng khen
Bùi An không nói gì nữa, đẩy chồng sách trên giường vào bên trong, giúp nàng dọn ra một khoảng không gian lớn “Đường đi còn dài, nàng mệt thì nghỉ ngơi đi”
–
Đến cửa cung, Bùi An lại xuống xe ngựa, Vân Nương vén rèm xe nhìn về phía sau, thấy hắn trực tiếp đi về phía trước đối diện với một chiếc xe ngựa tinh xảo, đứng ở cửa sổ xe, nói chuyện với người bên trong.
Minh Dương là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, đội ngũ đưa dâu hôm nay quả thật rất đông, thị vệ phải tới hai ba trăm người.
Gấp mấy lần Ngự Sử Đài.
Vân Nương thừa dịp hắn rời đi, vội vàng tìm xe tù phía sau, tổng cộng chỉ có hai xe chở, một đám người chen chúc cùng một chỗ.
Sắc trời đã sáng nhưng khoảng cách quá xa, nàng cũng không nhìn rõ người nào là Hình Phong.
Đã cùng đường, vậy sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Vân Nương không nhìn nữa, về xe ngựa chờ một hồi, nửa nén nhang sau Bùi An mới trở về, vừa ngồi lên xe ngựa lại bắt đầu di chuyển
Đoàn xe đi vào phố, trời đã sáng hẳn, một tia nắng ấm áp chiếu qua mành xe ngựa, hai bên đường có không ít bá tánh.
Mới đầu Vân Nương còn nghĩ người ta tới phá xe chở tù binh.
Khi còn nhỏ, nàng theo mẫu thân đi ra ngoài, thấy tù phạm bị áp giải qua phố sẽ bị người ta ném rau nát, trứng thối, trong lòng còn có chút lo lắng, Hình Phong luôn luôn thích sạch sẽ lại sĩ diện, không biết có thể chấp nhận hay không.
Nghe một hồi mới hiểu những người này đều là đến đưa tiễn công chúa
Công chúa của một quốc gia, có thể vì an nguy của Nam quốc mà hòa thân, sao có thể không khiến cho mọi người động lòng
“Điện hạ bảo trọng, đến nơi đất khách quê người nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân”
“Điện hạ đại nghĩa, phù hộ ta Nam quốc chi ân, thảo dân tại đây khấu tạ”
“…”
Ngày đó ở sân bóng nàng nhìn thấy công chúa Minh Dương, nụ cười tươi đẹp, một thân ngạo khí đứng ở đó, nghiễm nhiên chính là một người may mắn vạn sự thuận lợi, được mọi người sủng ái
Nhưng hôm nay……
Mặc dù là công chúa thì cũng thể chạy thoát vận mệnh.
Nếu như lúc trước nàng không gả cho Bùi An, bây giờ sợ là nàng đã bị đưa vào thôn trang, một lần nữa trở lại nơi tối tăm không ánh mặt trời
Vân Nương len lén liếc mắt, nhìn về phía người đối diện, hắn đang nhìn sách trong tay, sắc mặt trầm tĩnh, tựa hồ cũng không bị những âm thanh bên ngoài kia ảnh hưởng.
So sánh với công chúa, Vân Nương lại một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc của mình, ít nhất trước khi xuất giá, nàng biết hắn trông như thế nào, vả lại hắn còn đưa nàng đi cùng, còn tặng cho nàng trân châu
Nàng thực sự rất rất may mắn.
Sau này nàng còn phải dựa vào hắn, nhờ đến hắn.
Vân Nương trong lòng âm thầm thề, nàng đảm bảo về sau sẽ không bao giờ cãi nhau với hắn nữa, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi.
–
Xe ngựa cuối giờ Thìn ra khỏi cửa thành, trên đường không dừng lại, sau khi lên quan đạo, một đường chạy tới Kiến Khang.
Trên quan đạo không có cảnh sắc gì đẹp, Vân Nương kéo rèm cửa sổ ra nhìn một lúc liền bị xe ngựa lay động làm cho buồn ngủ, đêm qua vốn không chợp mắt, rất nhanh đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Bùi An đối diện cũng không biết đã nhắm mắt từ lúc nào, đầu tựa vào vách xe ngựa, bên cạnh