“Bố nuôi..” Chu Hồng Tuyết lộ ra vẻ mặt đau buồn: “Cậu họ của con là một người hiền lành chất phác, chưa. bao giờ có thù oán với bất cứ ai, không biết ai lại thù hằn ông ấy đến vậy.”
“Con đã dùng các mối quan hệ của mình để điều tra chuyện này rồi, phải tìm cho ra manh mối mới được.”
“Thế à?” Cửa mở ra, Trần Vũ bước vào, anh cười khẩy: “Cậu họ cô là người hiền lành chất phác? Ha ha, sao nghe câu này tôi cứ thấy sai sai nhỉ?”
“Anh Trần cũng ở đây à?” Vẻ tàn nhãn lướt qua trong mắt Chu Hồng Tuyết.
“Là ta mời cậu Trần đến đấy.” Lý Huyền Linh thản nhiên nói: “Theo như lời của cậu Trần là cậu họ con bị người trong giới giang hồ gi ết chết.”
“Người trong giới giang hồ?” Chu Hồng Tuyết chợt ngẩng đầu lên, tỏ ra kinh ngạc: “Sao ông ấy có thể có thù oán với người trong giới giang hồ được?”
“Không biết, cũng có thể là vì cô.” Trân Vũ nhìn Chu Hồng Tuyết chằm chằm: “Theo như tôi được biết, cô nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần của Dược phẩm Thạch Môn do Vương Khai thành lập.”
“Nói cách khác là ông ta đang làm thuê cho cô, hơn nữa mười năm trước xưởng dược của ông ta chỉ là một nhà xưởng nhỏ sắp phá sản. Mấy năm nay nó đã nhanh chóng mở rộng và trở thành một trong những xưởng dược lớn nhất Khu Công nghiệp dược phẩm Phong Lăng, trong này không thể thiếu công lao của cô đâu nhỉ.”
“Trân Vũ, anh đừng có ngậm máu phun người.” Mặt Chu Hồng Tuyết khẽ biến sắc.
“Có phải là thật không?” Lý Huyền Linh nhìn đắm đăm vào Chu Hồng Tuyết, vẻ mặt dần trở nên rét lạnh.
“Bố nuôi...” Chu Hồng Tuyết sợ hãi quỳ xuống đất: “Bố nuôi, Hồng Tuyết không dám nói dối. Vương Khai là cậu họ của con, ông ấy tới tìm con nên con mới giúp ông ấy thôi. Ông ấy cũng có cho con một ít thù lao để cảm ơn, nhưng không phải như Trần Vũ nói đâu ạ.”
“Có phải hay không thì chỉ có một mình cô biết.” Trần Vũ lạnh lùng nói: “Mấy năm nay từ khi Vương Khai ăn nên làm ra, đối thủ cạnh tranh của ông ta hay mất tích hoặc qua đời một cách kỳ lạ, con đường quật khởi của ông ta suôn sẻ thật đó.”
“Trần Vũ, anh muốn nói gì?” Chu Hồng Tuyết nổi giận.
“Hỗn láo, dám bất kính với cậu Trần à?” Lý Huyền Linh khế quát.
“Bố nuôi, Hồng Tuyết không dám, chẳng qua những lời này của anh Trần cứ như đâm thẳng vào tim gan, xin ngài hãy thứ cho Hồng Tuyết bất kính ạ.” Chu Hồng. Tuyết trả lời: “Nếu anh ta có bằng chứng chứng minh được rằng những việc ác mà Vương Khai làm đều có con đứng sau hỗ trợ, vậy thì Hồng Tuyết sẽ tự sát ngay tại đây luôn.”
“Được thôi, con tự nói đấy, nhớ cho rõ." Lý Huyền Linh lạnh lùng bảo: “Hôm nay Vương Khai chết trong nhà, vợ con ông ta đều bị giết.”
“Hồng Tuyết, ta nhận nuôi con năm con tám tuổi, mặc dù con là con gái nuôi nhưng ta coi con như con ruột của mình. Ta dạy con võ học, cũng từng dạy con võ đức, tốt nhất là những chuyện này không liên quan gì đến con, nếu không ta sẽ tự tay xử lý con.”
“Dạ vâng, Hồng Tuyết chưa bao giờ dám quên những gì mà bố nuôi đã dạy.” Chu Hồng Tuyết cúi đầu quỳ xuống nhưng lại chẳng che giấu được vẻ nham hiểm trong mắt cô ta.
“Nếu đã vậy thì tiên bối Lý, tôi xin phép đi trước, tuy Vương Khai có thù oán với tôi, nhưng cả gia đình ông ta đều bị giết, hung thủ là một kẻ điên rồ, tôi nhất định sẽ tìm ra manh mối trong chuyện này.”
“Được, cậu Trần đi thong thả nhé, Hồng Tuyết đi tiễn cậu Trần đi.” Lý Huyền Linh bưng ly trà bên cạnh lên uống một hớp.
“Vâng, thưa bố nuôi.” Chu Hồng Tuyết gật đầu đứng dậy, hơi cúi người xuống làm động tác mời Trần Vũ.
Trần Vũ bước ra khỏi cửa, Chu Hồng Tuyết cũng đi ra ngoài theo.
“Chu Hồng Tuyết, trong giới giang hồ có một tên ma đầu. Nghe đồn rằng tên ma đầu này xuất thân từ một gia tộc y học, nhưng hắn ta đã nhầm đường lạc lối. Hắn ta giỏi dùng độc, đã từng dùng côn trùng độc và cỏ độc để †ạo ra một loại nước cực độc, sau đó ngâm mình trong nước độc, biến mình thành một tên độc nhân.”
“Anh muốn nói gì?” Chu Hồng Tuyết sầm mặt lại.
“Sau đó tên độc nhân này đã đi mua thù chuốc oán khắp giới giang hồ,