Quan tài được sơn màu đỏ, thỉnh thoảng lại có chút máu tươi rỉ ra bên trong ra, mùi máu tươi tanh tưởi bốc ra từ quan tài.
Mắt Trần Vũ loé sáng, anh trầm giọng nói: “Tới cũng tới rồi, giả thần giả quỷ làm gì? Đi ra ngoài đánh một trận đã đời đi.”
Ngay khi anh dứt lời, nắp quan tài đột nhiên rơi “Ầm” một tiếng, một bóng người loé lên, lập tức hiện ra trước mặt anh.
Người này cử động cứng ngắn, da mặt còn khô quắt queo không có chút màu sắc nào, toàn thân trông như một bộ xác khô.
“Độc Vương, Trọng Thiên Nguyên?” Tròng mắt Trần Vũ bùng lên sát khí. Năm người trong nhà Lý Huyền Linh đều chết dưới tay tên khốn kiếp này, phụ nữ và trẻ em cũng bị tàn sát. Ngoài hắn ra, không có người thứ hai có thế thực hiện thủ đoạn tàn bạo này.
“Ha hả, tao đã không xuất đầu lộ diện trên giang hồ hơn mười năm nay, không ngờ vẫn còn có người nhới đến tao. Người đời đều cho rằng Độc nhân Trọng Thiên Nguyên đã chết, nhưng ai biết những năm qua hắn luôn sống tạm bợ qua ngày?”
Cổ họng hắn phát ra những âm thanh khàn khàn quái dị, đôi môi bất động, tiếng nói vang lên
từ cổ họng và bụng.
‘Vi vậy nên năm đó Tạ Vô Kỵ triệu tập Thập Tam Thái Bảo cũng không tiêu diệt được mày?” Trần Vũ theo dõi đối phương: “Hoặc là, có kẻ cố tình cứu mày thành công cụ sát nhân của y?”
“Mày có thể giữ lại những câu hỏi này đế đến hỏi Diêm Vương, tao không có nghĩa vụ giải thích với mày.” Trọng Thiên Nguyên đột nhiên cử động, cơ thể hắn cứng còng nhưng tổc độ hành động không chậm chút nào.
Trần Vũ hành động, nghênh đón. Trọng Thiên Nguyên trầm mình trong độc, bởi vậy trên người hắn lúc này toàn là độc, hơn nữa cũng luyện ra một cơ thể mình đồng da sát, ngay cả đao súng cũng không gây tổn hại được.
Bùm… Trần Vũ tung ra một quyền, bịch, một quyền này nện thật mạnh lên người Trọng Thiên Nguyên thật mạnh.
Nếu đối phương là cao thủ bình thường thì hắn nhất định sẽ bị rạn xương, nhưng quyền này của Trần Vũ khi tung lên người hắn chỉ giống như đánh vào một tấm vải bạt siêu dày và căng.
“Ha ha. Cơ thế của ta ấy à, đạn cũng chưa chắc xuyên qua được. Mày thật sự nghĩ rằng mày sẽ đả thương tao được sao?” Trọng Thiên Nguyên cười khấy, cơ thế hắn hơi khom lại, bung lực bắn ngược trở lại.
Trần Vũ dồn sức xoay người lại, nhanh chóng xoay người vài vòng, lúc này mới đánh tan lực tấn công đáp trả của Trọng Thiên Nguyên.
Trọng Thiên Nguyên bất ngờ tiến lên một bước, hơi há miệng ra, phả một làn khói xanh về phía Trần Vũ.
Trần Vũ thoáng lui người về sau, lấy tay phải che, nhưng một làn khói không mùi vẫn xộc thẳng vào mũi, thứ khói màu xanh này nhất định là có độc.
“Tiếu tử, mày là người đầu tiên dám đấu tay đôi với tao ở cự ly gần.” Giọng nói của Trọng Thiên Nguyên cất lên: “Lúc này mà có thấy người ngợm yếu đi, đầu óc quay cuồng hay không? vả lại còn không thể vận được chân khí?”
“Mày là Độc Vương, quả nhiên chỗ nào trên người cũng có độc.” Trần Vũ nhíu mày, bước chân trở nên hụt hẫng và loạng choạng.
“Bằng không thì tại sao tao lại được mệnh danh là Độc Vương? Trúng độc của tao, trong vòng ba giờ, cơ thể mày sẽ tan rã, thối rữa đến chết, quá trình này rất thống khổ. Nhưng, có người muốn mày chết nhanh một chút. Vậy nên tao không thể đợi nổi ba giờ.”
Trọng Thiên Nguyên tiến lên một bước, duỗi hai tay về phía trước, “két”, trên mu bàn tay hắn mọc ra những chiếc móng vuốt sắt bén nhọn.
Hắn hùng hố lao về trước, định dùng móng vuốt giải quyết Trần Vũ.
Trần Vũ nắm chặt tay phải, “viu”, Ly Trần xuất hiện trong tay anh. Anh vung một nhát kiếm về phía trước, “rắc”, vuốt sắt của Trọng Thiên Nguyên bị chém gãy bằng sạch. Kiếm phong của Trần Vũ thẳng tiến xông