“Ha ha, muốn biết hả?” Trọng Thiên Nguyên cười thảm.
“Mi không nói thì đừng trách bọn ta không từ thủ đoạn.” Tạ Vô Kỵ hừ lạnh.
Trọng Thiên Nguyên chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên, cơ thể hắn run lên dữ dội, cánh tay và hai chân banh rộng ra.
“Không ổn…” Tất cả biến sắc, nhanh chóng lùi về sau.
Gần như ngay trong khoảnh khắc bọn họ lùi lại, một tiếng nố nặng nề vang lên, ngực Trọng Thiên Nguyên bất ngờ nổ tung, lồng ngực bị thủng một lỗ lớn, máu thịt bay tứ tán.
Khắp người Trọng Thiên Nguyên đều là độc, vì vậy nỗ lực đánh cược bằng cách liều chết của hắn là một chuyện hết sức đáng sợ, đám máu thịt bắn tung toé kia có thể làm cho người ta chết vì trúng độc trong chớp mắt.
Sau khi màn sương máu tan đi, ba người mới có thể xông lên lần nữa, tiếc là Trọng Thiên Nguyên đã chết chắc rồi.
“Tiếc quá, vẫn chưa hỏi được.” Lý Huyền Linh nhíu mày.
“Nhưng trong lòng Lý tiền bổi hẳn là cũng biết rõ rồi.” Trần Vũ liếc Lý Huyền Linh: “Đứa con
gái nuôi kia của ông thật sự không đơn giản chút nào.”
Lý Huyền Linh im lặng, qua một lúc lâu mới thì thào nói: “Tôi nuôi lớn nó từ nhỏ đến lớn, dạy nó võ đức, đạo nghĩa, dạy nó đạo lý làm người. Nhưng tôi có nằm mơ cũng không ngờ nó lại trở thành như vậy.”
“Nếu như có thế, tôi hy vọng có thế cho nó một cơ hội để sửa đối bản thân.”
“Tôi nghe theo tiền bối.”