Hoàng Phong chạy như điên đến cửa phòng cấp cứu.
Hoàng Kim Ảnh và cậu Nhật Tân kia đang đứng bên ngoài phòng chờ.
Trên gương mặt sác sảo của Kim Ánh hiện lên sự khác khổ thể thương tột cùng, hai tay run lẩy bẩy.
Nhớ lại những dấu vết xanh tím, những dấu hôn rải đầy trên cơ thể gây yếu của Nguyệt Vy, bà lại đau đến tận tim can, vừa đau, vừa cảm thấy tội lỗi.
Là bà đã đứng ra tác hợp cho con trai và Nguyệt Vy, là bà đã cam đoan với Hà Thu rằng Hoàng Phong sẽ yêu thương và chăm sóc Nguyệt Vy thật tốt.
Vậy mà
Khi Hoàng Phong chạy đến trước mặt bà, thần sắc anh tái xanh, ảnh mắt không giấu được sự lo lắng tột cùng, vừa định nói gì đó thì Hoàng Kim Ảnh đã tiến lên cho anh một bạt tai.
“Chát." Thanh âm chói tai vang dội cả hành lang, khắc khoải đau thương dội vào lòng người, tê tái, dẫn vặt, đau thương.
Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng đánh Hoàng Phong một lần nào.
Chưa từng.
Con trai của bà trong mắt người khác hoàn hảo giỏi giang biết bao nhiêu, trong mắt bà cũng ưu tú chỉn chu tài ba biết nhường nào.
Cuộc đời của Hoàng Kim Ánh, rạng danh, vẻ vang đều vì đứa con trai này.
Vậy mà hôm nay Hoàng Phong lại khiến bà thất vọng đến tràn trề.
Nhân cách của một người đàn ông được thể hiện qua cách mà anh ta đối đãi với phụ nữ.
Và đây, là cách mà con trai yêu dấu của bà đối xử với người con gái nó yêu.
Giây phút bà nhìn thấy thân thể xanh tím của Nguyệt Vy, tim mà như có ngàn mũi kim châm chích.
Nguyệt Vy, bà thương yêu con bé như con gái, con bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiền lành, nghe lời, một cô bé tốt như vậy sao có thể không thương cho được?
Nếu ngày hôm nay, đổi lại là cô gái khác bà cũng đã đau lòng tiếc thương huống gì là Nguyệt Vy.
Nước mắt bà cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Bà ôm tim, thoi thóp từng nhịp thở, Nhật Tân bỏ qua tâm trạng bàng hoàng sững sờ của mình, nhanh chóng tiến lên đỡ Hoàng Kim
Ảnh: “Cô, cô không sao chứ? Cô bình tĩnh lại đi đã."
Hoàng Kim Ảnh với lấy lọ thuốc trong trong túi áo, bật nắp hít lấy vài hơi, hít thở nhiều lần mới lấy lại được bình tĩnh.
Nhịp tim dần dần ổn định, bà ngước đôi mắt đỏ hoe nhin Hoàng Phong, trong giọng không giấu được sự nghẹn ngào: "Con còn dám vác mặt tới nay tới đây ư? Hoàng Phong, con thật sự làm mẹ quả thật vọng.
Hoàng Phong vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh đó, năm dấu tay im hắn một bên mặt anh.
Ánh mắt Hoàng Phong van lãnh đạm như thường, nghe thấy câu nói của Hoàng Kim Ánh anh cũng chẳng hé môi nửa lời.
Cả người tỏa ra hơi thở u ẩm lạnh lẽo.
Ngay cả Nhật Tân cũng không kim được sự e dè.
Khí chất toát ra từ người đàn ông này, thật sự khiến người ta phát run.
Lúc này đèn cấp cứu đã ngừng sáng.
“Cach.
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Y tá, bác sĩ trong bộ áo blue trắng bước ra, không hẹn mà cả ba người cùng hưởng về một phía.
Giọng bác sĩ trẻ vang lên: "Chúng tôi đã tiến hành cầm máu cho bệnh nhân, thủy tinh đâm quá sâu vào vết thương, hiện tại cũng đã được lấy ra an toàn.
Nhưng..
“Bác sĩ, nhưng làm sao hả bác sĩ? Hoàng Kim Ảnh sốt sắng lên tiếng.
Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính: “Nhưng mà cái thai thì không thể giữ được.
Cơ thể cô ấy suy nhược nặng nề, lại có dấu hiệu tổn thương trầm trọng nhất là vùng âm đạo.
Không giữ được cái thai là điều tất yếu.
Nhưng mà vết thương trên người cô ấy hắn là do bị cưỡng ép mà ra, rất có thể sau này sẽ gặp nhiều biến chứng tâm lí trầm trọng.
Chuyện này, tôi khuyên nên bảo cảnh sát điều tra làm rõ."
Bác sĩ thở dài: “Được rồi.
Chuyện này, tôi sẽ trao đổi riêng với người nhà sau.
Bây giờ mời gia đình làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân.
Bác sĩ thở dài một lần nữa, gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng bước đi.
Bỏ lại ba con người đứng thẫn thờ trước cánh cửa phòng cấp cứu.
Ai nấy vẫn còn chim trong sự hàng hoàng kinh ngạc.
Thống khổ, bất ngờ, ngạc nhiên, sững sờ tất cả vây lấy họ trong một chiếc lồng tội lỗi.
Sẩy thai.
Nguyệt Vy đã có thai ư?
Sét đánh giữa trời quang.
Bốn bề không gian rơi vào yên lặng.
Chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Hoàng Phong đứng sững sờ như một pho tượng sáp, vẻ mặt cứng đờ, hai mắt vô hồn vô định.
Một giây sau đó, Nhật Tân đã không kìm được mà lao đến đánh vào mặt Hoàng Phong một quyền.
"Đồ khốn.
Anh có còn là người hay không hả? Anh hại chị tôi ra nông nổi này anh vừa lòng chưa, vừa lòng chưa?"