Dù sao một khi đã cãi nhau rồi trong lòng người nào cũng sẽ không để lại cảm giác tốt đẹp.
Tề Tranh đã thế mà Bùi Thanh Phi cũng vậy.
Gần đây hai người đều bị sa sút tinh thần.
Thật vất vả trông mong rồi cũng đến cuối tuần.
Nếu so với cậu em Tề Hồng cả người tràn ngập niềm vui thì hai người kia lại tỏ ra hết sức thờ ơ.
Bị chi phối bởi đồng hồ sinh học, chưa tới bảy giờ Tề Tranh đã tỉnh dậy.
Cô mở to đôi mắt mà nhìn cái trần nhà màu xanh bạc hà của mình.
Muốn ngủ tiếp lại không cách nào ngủ được, nên Tề Tranh chỉ có thể tự lên dây cót tinh thần để rời giường.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Tề Tranh liền thấy bà mẹ nhà mình không biết từ lúc nào đã đem ra thật nhiều bộ quần áo màu sắc rực rỡ, bà đang khoa tay múa chân ướm thử trên người.
Vừa nhìn thấy Tề Tranh đi ra bà đã ngay lập tức gọi con gái lại đây với mình.
"Lại đây nào, con gái.
Con hãy giúp mẹ nhìn thử xem, mặc bộ quần áo này thì thế nào?"
Tề Tranh vẫn chưa hết buồn ngủ, nhưng cô không nói mình chưa nhìn ra mà chỉ trả lời qua quít cho xong: "Ừ, rất đẹp, trông mẹ trẻ hẳn ra."
Nói xong thì ngáp một cái rồi đi rửa mặt.
Vừa mới quay đi được nửa người, cô đã bị mẹ Tề một tay tóm lấy kéo lại.
"Còn bộ này thì sao? Bộ này màu sắc trông có đẹp hơn bộ kia không?"
Tề Tranh dụi dụi mắt, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra tình hình này thì có muốn bỏ đi ngay cũng đi không nổi rồi.
Vì vậy sau khi cố gắng vực dậy tinh thần, Tề Tranh tập trung tinh thần chọn ra một bộ vừa ý nhất cho mẫu thân đại nhân nhà mình rồi đuổi bà đi.
Kết quả là, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy đã giật cả mình.
Vốn quanh năm chỉ thấy dùng mặt phơi ánh nắng vậy mà giờ đây mẹ Tề lại ngồi tỉ mỉ đánh phấn, kẻ lông mày.
Tề Tranh hít hơi ngửi ngửi, mẹ mình tiến bộ quá! Đến cả lọ nước hoa Dior bà đã phải dùng rất nhiều tiền mua về nhưng chưa dùng tới hai lần, bây giờ cũng được đem ra dùng tới.
Đây, đây là tình huống gì thế này?
"Mẹ, mẹ...!Đây là mẹ muốn đi hẹn hò hay sao vậy a? Cùng ba con mừng ngày kỷ niệm? Không đúng! Ngày kỷ niệm kết hôn cũng đã qua hơn mấy tháng rồi mà." Tề Tranh dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn mẹ Tề.
Cuối cùng cô không quên cho một lời khuyên thật thấm thía: "Đồng chí cũng già rồi, không thể phạm sai lầm được a."
Căn bản là mẹ Tề không thèm để ý tới miệng lưỡi này của cô, bà chỉ là kéo cô sang một bên, không để cho cô đứng che mất cái gương to.
"Con xem mấy sợi tóc của con này, trông lộn xộn quá đi." Vừa nói mẹ Tề vừa đưa tay tóm lấy mớ tóc kia rồi giật mạnh hai cái.
"Ối ối!" Tề Tranh bị ăn đau kêu lên oai oái.
Có gì mà lạ a.
Lẽ nào mẹ lại nhìn thấy có ai vừa mới ngủ dậy mà đầu tóc đã lập tức mượt mà, áo quần tề chỉnh rồi hay sao?
"Nào, lại đây.
Lại đây để mẹ chải cho con một kiểu tóc thật đẹp."
Nhìn điệu cười này của mẫu thân nhà mình, Tề Tranh không khỏi sợ đến run cả người.
Hơn 10′ qua đi, mẹ Tề gật gật đầu bày tỏ sự hài lòng với tác phẩm của mình.
Cái đứa nhỏ Tề Tranh này a, chỗ nào cũng tốt, chỉ mỗi tội là đối với trang phục của mình lại không quá để tâm.
Rõ ràng là từ nét mặt đến dáng người, mọi thứ đều không tệ, nhưng tay chân lại có chút vụng về.
Cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ nó tự tết được cho mình một mái tóc cho đẹp cả, trở đi trở lại cũng chỉ biết mỗi kiểu cột tóc đuôi ngựa.
Nhìn đi, bây giờ chỉ cài lên một cái nơ, chải kiểu tóc công chúa mà thôi còn không phải là trông rất đáng yêu hay sao.
Tề Tranh đối diện với mình trong gương mà mặt xám như tro.
Trong gương này...!
Ai vậy a?!
Tề Tranh nhìn không nổi lập tức đưa tay lên định đem kiểu tóc này bỏ đi.
Nhưng bàn tay vừa mới đưa lên một nửa thì đã bị mẹ Tề vỗ một phát.
"Không được động tới."
Thấy rõ là thái độ của mẹ mình không hài lòng đã đành, mà ánh mắt còn có vẻ uy hiếp.
Vốn là cái người không sợ trời, không sợ đất mà Tề Tranh không khỏi run lên một cái.
Mấy thủ đoạn cô đối phó với cậu em của mình kia, hơn phân nửa là học được từ người mẹ của mình, lẽ nào lại không kinh sợ mà được hay sao? Vì vậy Tề Tranh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên, chỉ dám mở miệng kháng nghị.
"Đúng là kiểu tóc này trông thật đáng yêu đấy.
Chỉ là con lại không có bộ quần áo nào xứng với nó a." Tề Tranh phàn nàn.
Mẹ Tề lại chẳng thèm để ý: "Không có quần áo thì đi mua là được chứ gì.
Hôm nay mẹ sẽ đưa con đi dạo phố một vòng."
Tề Tranh còn không kịp phản ứng lại thì đã thấy một bộ quần áo xuất hiện ngay trước mặt.
Được rồi, thì ra tất cả đã được mẹ chuẩn bị xong từ trước đó.
Mẹ Tề nhìn đồng hồ: "Không kịp nữa rồi, điểm tâm đành phải chờ đi ra ngoài rồi lại ăn vậy."
Nói xong bà lập tức kéo Tề Tranh đi ra ngoài.
Lúc này Tề Tranh mới chỉ kịp mặc vào một nửa cái áo, một cánh tay còn chưa xỏ vào được ống tay, cô vừa thất tha thất thểu vừa hỏi: "Vậy còn hai người kia thì mặc kệ bọn họ hay sao?"
Mẹ Tề gật gật đầu: "Tự sinh tự diệt a."
Từ ngày Tề Tranh lên cấp ba đến nay, ăn mặc của cô chủ yếu là đồng phục.
Hôm nay thật là một lần hiếm hoi khi thấy cô mặc trên người một cái áo len màu hồng phấn phối với một cái váy ngắn màu xám nhạt.
Dưới chân là một đôi ủng ngắn làm từ da dê được mẹ Tề đã mua cho cô từ trước đó.
Với cách ăn mặc như vậy, trông cô lúc này thật đúng là một cô gái thật thanh tú, có mắt ngọc mày ngài, lúng liếng rất có hồn.
Lúc hai mẹ con đẩy cửa đi ra ngoài liền bắt gặp nhà họ Bùi cũng vừa mở cửa ra.
"Woa! Thật là trùng hợp nha! Huệ Trung, hai mẹ con cậu chuẩn bị đi đâu hay sao?"
Nghe thấy giọng nói của mẹ nhà mình khoa trương như vậy, Tề Tranh cảm thấy khóe miệng của mình như bị run rẩy.
Đúng vậy a a a!!! Thật sự là quá trùng hợp a!!!
Mẹ Bùi cũng cực kỳ phối hợp, bà đẩy Bùi Thanh Phi đi thêm nửa bước về phía Tề Tranh, làm cho hai đứa nhỏ đứng chung một chỗ.
"Tú Ngưng, trùng hợp như vậy! Hai mẹ con nhà cậu cũng đi ra ngoài a? Mình đang có ý định mang theo Thanh Phi ra phố dạo chơi mua vài bộ quần áo ấy mà.
Cùng nhau đi nha."
"Tốt quá! Vậy mình cùng nhau đi luôn một thể."
Đối với loại chuyện đi dạo phố thì phụ nữ thường sẽ rất ăn ý với nhau, huống chi trong tình huống này, chỉ nhìn qua qua thôi cũng đã biết là có sắp đặt từ trước rồi.
Hôm nay hai người Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đều mặc theo phong cách búp bê, đều thiên về màu trắng, tông xoẹt tông.
Đứng chung một chỗ rõ ràng là cảnh đẹp ý vui.
Chỉ có điều đã hai ngày nay rồi cả hai người đều không ai nói với người kia một lời nào.
Không một lần chạm mặt đã đành, giữa hai người lại còn có khúc mắc, cho nên nhìn qua dù sao cũng hơi lúng túng.
Mẹ Tề cùng mẹ Bùi thì lại mặc kệ những thứ này.
Trải qua vài chục năm làm láng giềng, từng có hai mươi năm là bạn học cũ, lại còn là bạn thân, bình thường lúc nào cũng có chuyện để nói không hết.
Bởi vậy mà cả hai bà mẹ vừa gặp mặt đã lập tức cùng nhau hướng về phía dưới lầu đi xuống.
"Bố lại thua mất rồi!" Tề Tranh vô cùng đau đớn.
Có thể không thua mà được hay sao?
Tề Tranh còn nhớ rõ lần kỷ niệm ngày kết hôn trước đây cũng đúng vào dịp cuối tuần, lão Tề cố ý mua rượu đỏ cùng ngọn nến muốn tạo nên bầu không khí lãng mạn một chút.
Kết quả thì sao nào, rượu đỏ đúng thật là có mở, nhưng nến thì lại bị đồng chí Lý Tú Ngưng đem ném đi mất tiêu, bà nói mình không ưa mùi sáp.
Tuy rằng sau đó có món thịt trâu non nướng nhắm với rượu đỏ, người một nhà ăn hết sức ngon miệng, nhưng mà cái lúc ăn cơm ấy, ngay cả khăn lau bà cũng không lấy ra.
Chậc chậc, giờ thì nhìn đi: cùng mẹ Bùi đi ra ngoài, lại