("Bây giờ đã là cuối mùa thu, cũng là thời kỳ chia tay của các cặp tình nhân." Vô tình mở ra chương 46 và đọc được câu mở đầu này.
Thấy hợp với hoàn cảnh của Tranh quá, dù chưa đến mùa thu.)
Tề Tranh thất hồn lạc phách mà đi trở về.
Là một kẻ thiếu gân cốt như Tề Hồng nhưng khi nhìn thấy cái dạng này của Tề Tranh cũng phải thu lại giọng điệu trêu chọc thường ngày.
Cậu cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi: "Chị, chị không sao đấy chứ?"
Tề Tranh đưa ra một nụ cười so với khóc lại còn khó coi hơn rồi đi vào phòng riêng.
Mẹ Tề để cho Tề Hồng trở về phòng học bài, còn mình thì đi theo vào ngồi ở bên giường Tề Tranh.
Cả người Tề Tranh co rúm lại khi thả người đổ vật xuống giường, như không còn chút sinh khí nào.
Mẹ Tề đến gần bên mới phát hiện ra được, con gái của mình đang khóc.
Không có âm thanh, cũng không hề thút thít.
Chỉ là mở to đôi mắt hạnh trong vắt mà nhìn lên trần nhà mà im ắng rơi lệ.
Từ trước tới nay mẹ Tề vẫn cảm thấy cái nha đầu này của nhà mình đã đầu thai sai rồi.
Cái bộ dạng hấp tấp, chắc nịch này ấy mà, phải là con trai mới đúng.
Nhưng hôm nay trái tim của mẹ Tề lại mềm nhũn ra.
Cái cô nhóc mới nhìn qua như thể không sợ trời không sợ đất này của nhà mình, đánh nát răng cũng có thể nuốt xuống được vậy mà lại đang khóc!
Mẹ Tề kéo con gái ngồi dậy, bà để cho Tề Tranh nhìn vào mình.
"Con nói với mẹ đi.
Đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Tranh vẫn chỉ là lắc đầu, từ trong hốc mắt nước mắt không ngừng chảy ra.
Mẹ Tề thở dài, không nói thì không nói a.
Bà nhẹ nhàng vuốt đầu Tề Tranh.
"Mẹ, con không biết việc làm của mình như vậy là đúng hay là sai nữa.
Nhưng mà con lại biết là con đã làm cho Thanh Phi bị tổn thương rồi.
Mẹ nói con nên làm cái gì bây giờ a.
Cậu ấy còn nói là cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho con, về sau cũng sẽ không chơi với con nữa."
Tề Tranh vừa khóc chít chít vừa nói cho hết những lời chỉ có ở một đứa trẻ.
Mẹ Tề thật sự là vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười.
Dường như bà thấy mình lại trở về tới mười năm trước đây.
Khi đó Tề Tranh vừa mới lên tiểu học, mỗi lần cùng Bùi Thanh Phi cãi nhau, trong lòng buồn bực liền thấy cứ như là trời sập xuống vậy.
Mỗi lần như thế nó lại một mực kéo lấy góc áo của mình mà hỏi phải làm sao bây giờ, Thanh Phi muốn cùng nó tuyệt giao nên phải làm sao bây giờ?
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, những lời như thế này không biết là mẹ Tề đã phải nghe qua bao nhiêu lần.
Còn không phải là hai đứa nó lúc nào cũng một bộ tình chắc hơn vàng đó ư? Như vậy thì hai đứa nhóc này còn có thể chia tách ra được hay sao?
Mẹ Tề cười cười, thế nhưng ngay lập tức nụ cười này lại cứng đờ ở trên môi.
Không bao giờ còn liên quan, như là cả đời đều không có liên quan nữa.
Nếu đúng là như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Mẹ Tề choáng thần mất một lúc, nhưng rồi cuối cùng cũng bị những giọt nước mắt đang thấm vào trên bờ vai này cắt ngang dòng xúc cảm.
Tề Tranh gục vào trong lòng mẹ, bờ vai của mẹ đã bị nước mắt của cô thấm ướt.
Mẹ Tề cũng chỉ còn biết an ủi: "Tề Tranh, rất nhiều quyết định chỉ trong thời gian ngắn thì không thể biết được là đúng hay sai.
Nếu như bây giờ con vẫn chưa biết được đáp án, vậy thì con hãy im lặng chờ đợi.
Đến một ngày nào đó con sẽ rõ ràng.
Mà Thanh Phi cũng là như vậy.
Con hãy để cho nó một chút thời gian đi."
Tựa hồ đã nhận được sự ủng hộ, Tề Tranh ngẩng đầu, mặt đầy vẻ chờ mong mà nhìn mẫu thân đại nhân: "Mẹ, theo mẹ thì Thanh Phi sẽ tha thứ cho con chứ?"
Mẹ Tề vô cùng hào sảng mà khẳng định: "Nhất định là như vậy rồi!"
Nhận được mẹ Tề cổ vũ, Tề Tranh liền bắt đầu bước lên con đường khó khăn là tìm hướng đi để cầu xin được tha thứ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba Tề tìm được cho Tề Tranh một cái cớ thật tốt, cho con gái chạy tới nhà kế bên mượn chai xì dầu.
Mẹ Bùi vừa thấy Tề Tranh đến liền lập tức ngầm hiểu, bà gọi Bùi Thanh Phi đến và bảo: "Thanh Phi, cầm lấy chai xì dầu đưa cho Tề Tranh đi."
Bùi Thanh Phi trốn ở trong phòng không lên tiếng, bị mẹ Bùi hối thúc quá nhiều lần, Bùi Thanh Phi vọt thẳng đi ra, trong tay còn cầm theo mười đồng tiền, cứng rắn nhét vào trong tay Tề Tranh.
Tiền là đưa cho Tề Tranh, nhưng lời nói lại là nói với mẹ Bùi: "Mẹ, mẹ hãy nói cho cậu ấy biết đi.
Bảo cậu ấy hãy tự mình đi ra bên ngoài, quẹo phải, vào trong cửa hàng mua lấy một lọ."
Dứt khoát không phối hợp như vậy đấy!
Mẹ Bùi cũng là vẻ mặt ủ dột.
Bà kéo Tề Tranh đi đến phòng bếp rồi thì thầm hỏi nhỏ: "Tề Tranh a, con nói cho mẹ Bùi biết đi, đến cùng là con đã làm cái gì chọc giận nó vậy?"
Tề Tranh lại chỉ có thể đem mười đồng tiền Bùi Thanh Phi vừa nhét vào tay mình thả lại trên mặt bàn.
Cô lúng túng cười cười, sự thật thì cô cũng không thể nói ra thế này: mẹ Bùi, là vì con đã tự ý sửa lại nguyện vọng của con gái mẹ, cho nên cậu ấy mới nổi cáu như vậy nha.
Nếu như để cho nhà họ Bùi biết được nguyện vọng 1 của Bùi Thanh Phi không phải đại học Hãn Văn mà là đại học Thanh Bắc thì sợ là nhất phái loạn xị bát nháo lên thôi.
"Vậy, vậy con đi trước." Tề Tranh chuồn đi.
"Ối, không lấy xì-dầu nữa à?" Mẹ Bùi hỏi với theo.
"Con sẽ tự mình đi mua một lọ."
Nhìn thấy Tề Tranh cầm lấy một lọ xì-dầu chưa từng mở ra trở về, người nhà họ Tề liền biết rõ, cô đây là vấp phải trắc trở rồi.
Không sao! Một chiêu không thành còn có chiêu tiếp theo!
Tề Hồng vỗ ngực một cái: "Yên tâm đi! Chị, còn có em đây."
Kỳ thật thì Tề Tranh cũng không dám tin tưởng vào cậu lắm.
Trưa hôm đó, Tề Hồng lập tức nhắn tin cho Bùi Thanh Phi.
Cậu nói là mình sắp phải lên lớp 12 rồi, mà môn toán học thì cậu hơi có bị đuối, hy vọng là chị Thanh Phi có thể giúp đỡ cậu một chút, trợ giúp cậu giảng giải một số vấn đề.
Bùi Thanh Phi trả lời rất là dứt khoát, cô hẹn đúng buổi tối thì trực tiếp đến nhà cô là được rồi.
Làm như vậy thì sao được! Mục tiêu của Tề Hồng là đem Bùi Thanh Phi bắt cóc đến nhà họ Tề nha.
"Chị Thanh Phi, nếu đổi sang nơi khác thì em lại không cách nào học vào nha." Tề Hồng làm nũng với Bùi Thanh Phi.
"Được thôi." Bùi Thanh Phi không nói thêm gì nữa, xem như là người này đáp ứng rồi.
Tề Tranh cảm thấy có cửa rồi.
Cậu ngóng trông cho buổi tối đến thật nhanh.
Thật vất vả mới có tiếng đập cửa vang lên, Tề Tranh bị kích động chạy tới mở, kết quả là...!
Kết quả là thấy ba Bùi tao nhã đứng ở trước cửa ra vào, trong tay còn cầm quyển toán học dành cho cấp ba mà Tề Tranh nhìn rất quen mắt.
Khóe miệng Tề Tranh có chút run rẩy: "Ba Bùi, sao ngài lại tới đây?"
Ba Bùi vừa cười vừa nói: "Còn không phải tiểu Hồng nói với Thanh Phi là cảm thấy áp lực quá lớn, toán học có chút bị đuối, đang muốn để cho ba đây giúp nó học thêm hay sao?"
Tề Hồng ở một bên cười mà so với khóc lại còn khó coi hơn.
Hai đứa con của nhà họ Tề không hề sợ lão Tề cảnh quan lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc của nhà mình, nhưng thật ra đối diện với vị hào hoa phong nhã là ba Bùi này thì lại kính sợ một phép.
Ba Bùi đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai của cậu nhóc.
Ông là giáo sư đại học, năm nay trường đại học Lăng Giang lại có được kỳ nghỉ sớm, đúng lúc ba Bùi có rảnh: "Đúng dịp con cũng được nghỉ, vậy thì nhân mấy ngày nghỉ này hãy đem môn toán học bù đắp một chút, ba Bùi sẽ giúp con nha."
Nói xong, liền giống như diều hâu bắt được gà con, Tề Hồng bị nhấc tới phòng ngủ.
Thảm a! Thật sự là quá thảm a!
Tề Tranh thì lại làm như mắt không thấy vậy!
Cũng chỉ vì nhất thời mềm lòng, xem như Tề Hồng đã đem mấy ngày nghỉ hè cuối cùng của mình ném vào đây mất rồi.
Làm mấy cái chuyện can ngăn giúp hai bà chị này, từ nay về sau tốt nhất là cậu vẫn nên làm ít đi a, nói nhiều