Trần Xuân Độ sửng sốt, còn cặp chân mày đang nhíu chặt của Lê Kim Huyên thì hơi giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười hờ hững, cô đánh rớt đôi giày cao gót màu đỏ, giơ cao đôi chân thon dài lên rồi huơ huơ đôi bàn chân trắng trong như ngọc trước mặt Trần Xuân Độ, kiêu ngạo nói: "Sao thế, không muốn à?"
"Anh... Đương nhiên anh muốn rồi!" Trần Xuân Độ sực tỉnh, mừng rỡ, xoa xoa hai tay, trong lòng có chút kích động!
Chuyện này sao có thể không muốn! Đây là chuyện mà Trần Xuân Độ có nằm mơ cũng muốn làm!! Lúc này đến phiên Lê Kim Huyên trợn tròn mắt, người này không chỉ không cảm thấy bị sỉ nhục mà còn giống như rất vui sướng vậy.
Lê Kim Huyên còn chưa kịp mở miệng thì Trần Xuân Độ liền chủ động giơ tay cầm lấy đôi chân ngọc của cô. Đây là lần tiếp xúc thân thể đầu tiên của anh với Lê Kim Huyên sau ba tháng về nhà!
Ngay lúc này, di động của Lê Kim Huyên vang lên, cô vừa bắt máy liền lập tức chau mày.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
"Nằm mơ, cho dù Lê Kim Huyên này chết, cũng sẽ không để anh ta đạt được mục đích! Bảo anh ta cút đi!"
Lê Kim Huyên quát lớn rồi lập tức dập máy, tức giận ném điện thoại sang một bên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lạnh lùng như băng sương.
Lúc này, một đôi tay ấm áp nắm lấy bàn chân ngọc của Lê Kim Huyên, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa bàn chân ngọc, làn da trắng tuyết trên đôi chân phiếm hồng bởi hơi ấm thoải mái truyền đến tận mắt cá chân, cảm giác ấm áp ấy dần dần xoa dịu tâm trạng cáu kỉnh của Lê Kim Huyên.
Còn Trần Xuân Độ cúi đầu, cẩn thận xoa bóp đôi bàn chân ngọc tuyệt đẹp bằng cách nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn, anh ngẩng đầu, thấy Lê Kim Huyên đang cau mày khó chịu, còn cả những lời Lê Kim Huyên vừa nói trong điện thoại nữa, tất cả những điều đó đã khiến cho Trần Xuân Độ lâm vào suy nghĩ.
Trần Xuân Độ cúi đầu, đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia thâm trầm mà người khác khó có thể phát hiện, là ai đã khiến cho Lê Kim Huyên tức giận như vậy! Ai dám!
Trần Xuân Độ có thể ở rể nhà họ Lê, cũng là bởi vì cơ duyên xảo hợp. Đây là ân tình mà Trần Xuân Độ nợ nhà họ Lê, năm đó Trần Xuân Độ đang ở nước ngoài, trong một lần đối mặt với cái chết vì bị thương nặng, chính Lê Kim Huyên đã cứu anh, còn nói ông nội, người có địa vị cao ở Yến Kinh xa xôi chịu mạo hiểm sắp xếp cho anh một chỗ ở, cũng chính lúc ấy, ông nội của Lê Kim Huyên biết được thân phận của Trần Xuân Độ, nhưng ông chọn cách không nói cho Lê Kim Huyên biết chuyện này.
Trần Xuân Độ khi ấy quá mức chật vật còn hiện tại thì thân phận của anh đã đủ để làm nghiêng trời lệch đất nhưng Lê Kim Huyên lại nghiễm nhiên quên đi chuyện năm xưa. Kỹ thuật massage của Trần Xuân Độ rất tốt, việc kiểm soát cường độ rất chính xác, ngay cả những người đấm bóp chuyên nghiệp cũng không thể so sánh được.
Dần dần, hành động massage của Trần Xuân Độ đã phát huy tác dụng. Lê Kim Huyên đã làm việc cả ngày nên rất mệt mỏi, cô dựa vào trên ghế sô pha lớn, cơn buồn ngủ tràn đến như thủy triều nên không lâu sau cô liền ngủ mất.
Trần Xuân Độ cẩn thận massage cho Lê Kim Huyên, còn Lê Kim Huyên thì lặng lẽ ngủ, phát ra tiếng thở nhẹ nhàng. Trần Xuân Độ massage rất lâu, sau khi thấy Lê Kim Huyên đã chìm vào giấc ngủ say, anh mới khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hạ hai chân Lê Kim Huyên xuống, rồi ngắm nhìn mái tóc đen buông nhẹ trên vai, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú toát ra vài phần mệt mỏi của cô, làm cho Trần Xuân Độ không khỏi thấy chạnh lòng.
Bình thường, cho dù Lê Kim Huyên mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy đúng là tạo hóa tuyệt vời. Trần Xuân Độ nhẹ nhàng bế Lê Kim Huyên lên đi về phòng ngủ. Anh đặt Lê Kim Huyên lên chiếc giường mềm mại, trên mặt hiện lên một nụ cười yêu thương.
Đột nhiên, vẻ mặt của Trần Xuân Độ chợt cứng đờ, anh quay đầu nhìn máy tính trên bàn, trong mắt bắn ra một tia sáng lạnh sắc bén. Trần Xuân Độ bước đến bàn, bật máy tính lên, mật khẩu của máy tính đã bị Trần Xuân Độ dễ dàng bẻ khóa và hack vào máy tính Lê Kim Huyên.
Trong chốc lát, Trần Xuân Độ sững sờ, nhìn một dòng mã trên giao diện, trong mắt lóe lên một tia sáng. Mã này không hề lạ lẫm với anh.
Năm ngoái, trên mạng internet của phương Tây lan tràn một loại vi rút khiến cho mười cơ quan an ninh mạng hàng đầu ở nước ngoài truy quét cả ngày lẫn đêm mà không có chút manh mối nào.
Sau đó lại có một nguồn tin được bắn tới tai các cơ quan an ninh mạng rằng, chỉ cần bỏ ra 300 tỷ thì virus đó sẽ tự biến mất. Lúc ấy, các cơ quan an ninh mạng vô cùng tức giận, bọn họ đã dứt khoát từ chối.
Kết quả là ngay trong đêm bị từ chối, cơ quan an ninh mạng và máy chủ bị tê liệt ngay lập tức, chúng sập ngay trong đêm, gây chấn động cho hàng loạt quốc gia bên kia đại dương.
Phải đến khi mười cơ quan an ninh mạng hàng đầu bàn giao 300 tỷ, virus mới được âm thầm rút đi, và thế giới mạng ở nước ngoài mới trở lại bình thường. Phải mất nửa năm, cơ quan an ninh