Đường Đức cau mày nhìn Trần Xuân Độ, rất rõ ràng ông ta cũng muốn một lời giải thích.
Khuôn mặt xinh xắn của Lê Kim Huyên lạnh lùng, Lê Hồng muốn Lê Thần Vũ giải thích với họ, nhưng Lê Thần Vũ có đồng ý không?
Trong sảnh tiệc có một sự im lặng chết chóc… Trong không khí, một bầu không khí vô cùng lạnh lẽo và áp lực, khiến người ta không thở nổi.
Trần Xuân Độ liếc nhìn mấy chuyên gia Trung Y sau lưng Lê Thần Vũ, bĩu môi: “Anh đang… nghi ngờ về phương thuốc à?”
Đường Đức không trả lời, mặc dù Trần Xuân Độ chữa khỏi bệnh cho ông ta, nhưng so với những chuyên gia Trung Y, ông ta không rõ thân phận của Trần Xuân Độ, nhìn anh không giống một bác sĩ.
Vẻ mặt Đường Đức bình tĩnh, Trần Xuân Độ từ từ đứng dậy, đột nhiên nở nụ cười.
“Anh Trần, buồn cười lắm à?” Lê Thần Vũ cười nói.
“Thần Vũ, nói nhảm với cậu ta làm gì? Cậu ta là tên bịp bợm giang hồ, giả danh lừa đảo, không biết đã dùng cách gì để lừa gạt ông Đường, bây giờ không còn gì để nói nữa rồi.
” Cô cả hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên: “Cô cũng thế, hai người họ cùng phe.
”
Cô hai gật đầu: “Cậu ta chột dạ rồi, dùng phương thuốc bình thường lừa ông Đường, đúng là chán sống.
”
“Một lũ ngu ngốc!” Bỗng nhiên, Trần Xuân Độ thốt lên, giọng anh không lớn, nhưng vang vọng khắp sảnh tiệc!
Vẻ mặt Lê Thần Vũ ngưng trọng, Trần Xuân Độ nhấp một ngụm rượu, cười khinh thường: “Trò lừa bịp vặt này mà đã khiến các người phải xoay vòng vòng rồi sao?”
Mặt Lê Thần Vũ lạnh lùng, bước ra ngoài, nghiêm giọng quát: “Có gì mau nói, giả thần giả quỷ, không phải anh chột dạ rồi đấy chứ?”
“Tôi chột dạ?” Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn Lê Thần Vũ, hai mắt khép hờ, một tia sáng lạnh lẽo đáng sợ bắn ra! Đó là một ánh nhìn khiến người khác chấn động, sợ hãi! Khát máu đáng sợ, giống như ánh mắt của con dã thú!
Trần Xuân Độ bước ra ngoài, một luồng khí tức đáng sợ ngút trời tản ra khắp người anh!
Nhiệt dộ toàn bộ sảnh tiệc tư nhân giảm mạnh, Trần Xuân Độ hờ hững nhìn lướt qua Lê Thần Vũ và mấy chuyên gia Trung Y, ánh mắt sắc bén như gươm!
Lê Thần Vũ đứng đó, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ, càng ngày càng lạnh! Phản ứng đột ngột của Trần Xuân Độ khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ, không theo lẽ thường chút nào!
Cô cả và cô hai cùng run lên, bọn họ cảm nhận được tia sát ý từ trong mắt Trần Xuân Độ, cực kỳ rõ ràng!
Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra gọi, sau đó nói ngắn gọn vài câu rồi chậm rặt đặt xuống, nhìn thẳng vào Lê Thần Vũ: “Năm phút nữa, gặp mặt sẽ biết.
”
“Được.
” Lê Thần Vũ là người kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng được sự khiêu khích của Trần Xuân Độ, anh ta đồng ý không chút do dự.
Thời gian từng phút trôi qua, Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, mặc dù vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng trong đôi mắt đẹp không giấu được sự hoảng sợ và lo lắng.
Cô không biết Trần Xuân Độ muốn làm gì, nhưng cô cực kỳ lo lắng cho anh, vì bây giờ anh đang đối đầu với Lê Thần Vũ!
Lê Thần Vũ là ai? Cậu hai của nhà họ Lê ở Yến Kinh, trước giờ tâm tư anh ta luôn kín đáo, không bao giờ làm điều gì không chắc chắn.
Trong chuyện này, Lê Thần Vũ đã nắm chắc thế thượng phong, Trần Xuân Độ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nói rõ được.
Lê Thần Vũ… không lúc nào không muốn diệt trừ Trần Xuân Độ!
Sợ rằng chính Lê Kim Huyên cũng không phát hiện, bản thân cô bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Trần Xuân Độ từ lúc nào không biết.
Sau vài phút giằng co, cuối cùng cô cả của Lê Thần Vũ cũng mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Ông Đường, ông còn chờ gì nữa? Rõ ràng tên này đang kéo dài thời gian, nhét cậu ta vào bao tải rồi ném xuống sông cho ba ba ăn đi.
”
“Ồn ào.
” Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn cô cả rồi lạnh giọng quát.
“Cậu không phải người được gọi là Hoa Đà ở thành phố T sao?” Đột nhiên, một người già đứng ra, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi đã gặp hầu hết các chuyên gia và bác sĩ hạng nhất trong lĩnh vực Trung Y ở thành phố T, nhưng sao tôi chưa thấy cậu bao giờ?”
“Nghe nói ngay cả tư cách hành nghề cậu còn không có mà cũng dám tự xưng là Hoa Đà thành phố T, ai cho cậu dũng khí đó?”
Ông già cười khẩy: “Cầm một phương thuốc bình thường lừa tôi, một tên lang băm cũng dám rêu rao trước mặt tôi?!”
“Cậu đúng là đồ cặn bã của giới y học chúng tôi!” Ông lão nghiêm khắc quở trách, khiến ánh mắt Đường Đức thoáng thay đổi.
“Ai là cặn bã, trong lòng người đó không tự biết sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận từ cổng mạ vàng vang lên, khiến ông lão ngẩn ra.
Ông lão quay đầu, nhìn thấy một người già từ ngoài đi vào, vẻ mặt lạnh như sương băng.
“Ông là cái thá gì, ông biết tôi là ai không?” Ông lão kiêu ngạo ngẩng đầu, hỏi một cách trịch thượng.
“Tôi quan tâm ông là ai làm gì, ai bảo ông bắt nạt bạn tôi?” Ông già nhìn mấy bác sĩ chuyên gia đang đứng đó: “Tôi nghe nói có mấy vị chuyên gia của giới Trung Y thành phố T tới đây, nên tới góp vui một chút.
”
“Còn về việc tôi là ai?” Ông già nhìn đám đông rồi cười lạnh lùng: “Tôi là chủ tịch Hiệp hội Y khoa thành phố T!”
Bầu không khí trở nên im ắng!!
Khi ông già nói lời này, xung quanh im ắng, nghe thấy cả tiếng kim rơi!
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm ông già, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc!
Sau khi biết thân phận của ông, cả sảnh tiệc đều bị chấn động!
Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên thay đổi, hai mắt chợt co rút, lộ vẻ khó tin!
Mà những chuyên gia kia thay đổi sắc mặt rõ rệt, nhìn chằm chằm ông già, ngạc nhiên thốt lên: “Không thể nào! Ông là chủ tịch Hiệp hội Y khoa? Sao ông có thể xuất hiện ở đây?”
“Dựa vào đâu mà ông nói mình là chủ tịch Hiệp hội Y khoa? Ông lấy gì để chứng mình?” Lê Thần Vũ bóp chặt ly rượu, cuối cùng cũng hơi bất an.
Ông già liếc nhìn Lê Thần Vũ một cách kỳ lạ: “Cậu bị ngu à? Không biết lên mạng tra sao?”
“Ông…” Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào ông già, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo!
Ông không biết thân phận của Lê Thần Vũ, đương nhiên cũng chẳng thèm để chàng thanh niên tuấn tú này