“Bảo tôi xin lỗi con khốn này á, nằm mơ! Tôi có chết cũng không xin lỗi!” Cô cả hung hăng nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt oán hận và lạnh lùng, không có ý định nhượng bộ.
“Đúng thế, chúng tôi không bắt con khốn đó quỳ uống trước nhà họ Lê đã là tốt rồi, cậu chỉ là một tên con rể tới ở rể thôi, đừng có quá đáng quá.” Cô hai phụ hoạ.
Mấy người họ hàng khác của nhà họ Lê đều nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lê Kim Huyên còn chưa nói gì, một thằng con rể tới ở rể như anh có tư cách gì?
Người không có quyền lên tiếng nhất chính là ai, không ngờ anh lại dám kiêu ngọ với cô cả của Lê Thần Vũ, chán sống rồi hả?
Cứu Đường Đức là có thể vênh váo à?
Ngay cả Lê Kim Huyên cũng sững người, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ sợ hãi.
Anh muốn làm gì?
Lê Kim Huyên cau mày, Đường Đức vẫn ở đây, Trần Xuân Độ bắt cô cả và cô hai xin lỗi, anh ngông cuồng mặc kệ ảnh hưởng.
“Trần Xuân Độ, đừng làm bà ấy khó xử ở đây nữa.” Lê Kim Huyên lại gần, nhẹ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng nếu cô không ghé sát tai Trần Xuân Độ thì anh cũng không nghe rõ.
Nhưng Trần Xuân Độ lại mắt điếc tai ngơ, anh nhìn mấy người nhà họ Lê, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại không cho người khác thương lượng: “Xin lỗi.”
Tô Hiểu Vân ở bên cạnh hứng thú quan sát, trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén, cô ấy luôn có dự cảm, ở đây… sắp có một trận chiến lớn diễn ra!
“Vừa nãy bà mắng cô Lê mà còn không xin lỗi? Trên đời làm gì có đạo lý này?” Ông già ở bên cạnh cũng nói theo.
Lê Thần Vũ đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, lúc này anh ta cau chặt lông mày, Trần Xuân Độ rõ ràng đang ép buộc bọn họ… Mà Lê Thần Vũ, con cưng cao quý, sao lại cam lòng chịu thua trong cuộc giao đấu vô hình này?
Cậu Lê chưa bao giờ cúi đầu trước người khác, chỉ có người khác cúi đầu trước anh ta, không có lý do gì để anh ta cúi đầu cả!
Anh ta là cậu hai nhà họ Lê, trời sinh đã cao ngạo, chưa từng có ai dám nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu đó, chỉ có Trần Xuân Độ!
“Trần Xuân Độ, tôi khuyên anh… dừng lại được rồi.” Lê Thần Vũ lên tiếng, đó là lời cảnh cáo cuối cùng!
“Cút!” Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn, sau đó chỉ nói một chữ.
Vẻ mặt Lê Thần Vũ đột nhiên trở nên rét lạnh, anh ta nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt thâm trầm, gần như phóng ra một tia lạnh lẽo!
Lá gan của Trần Xuân Độ… càng lúc càng lớn!
“Được, được, được…” Lê Thần Vũ nhếch mép, đột nhiên bật cười! Nhưng chỉ có người nhà họ Lê mới biết đây là nụ cười tức giận, cậu chủ Lê đã bị Trần Xuân Độ hoàn toàn chọc giận!
“Thần Vũ, thôi bỏ đi, đúng là chuyện này do cô cả và cô hai cậu gây nên, xin lỗi xong mọi chuyện sẽ qua đi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên cạnh, Lê Thần Vũ quay đầu thì thấy Đường Đức chậm rãi cất lời, giọng điệu bình tĩnh.
Ánh mắt Lê Thần Vũ hơi ngưng lại, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên một tia kinh ngạc.
Mà cô cả, cô hai thì tái mặt, ngây người nhìn Đường Đức, chuyện gì vậy, Đường Đức… nói thay cho Trần Xuân Độ!
Nếu là người bìn thường, đương nhiên nhà họ Lê sẽ không quan tâm… Nhưng Đường Đức thì khác, ông là người có công lớn với đất nước! Một câu nói của Đường Đức đủ tạo nên một cơn bão ở nước C!
Lê Thần Vũ nhìn Đường Đức, vẻ mặt ông ta bình thản, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Hai ánh mắt vô hình đan xen vào nhau va chạm trên không trung, hư không chấn động, sau một màn đối đầu không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lê Thần Vũ chậm rãi nói: “Cô cả, cô hai xin lỗi đi ạ.”
Ồ!
Toàn sảnh im lặng, cô cả cô hai đồng loạt quay đầu nhìn Lê Thần Vũ, ánh mắt kinh ngạc, cảnh sát, nghi hoặc, vô số cảm xúc đan xen.
Mặt Lê Kim Huyên đờ đẫn, nhưng trong lòng cô lại nhẹ nhõm.
Bởi vì cô biết trong trận giao tranh này, Đường Đức đã thắng.
Lê Thần Vũ không muốn đắc tội Đường Đức, càng không dám sập cửa bỏ đi, như vậy nhà họ Lê sẽ đắc tội Đường Đức… Cho dù Lê Thần Vũ có kiêu ngạo hơn nữa cũng không dám làm bậy.
Mặc dù Lê Thần Vũ là con cưng của nhà, nhưng nếu Đường Đức muốn, anh ta không chỉ có thể bị bóp chết ngay từ trong trứng nước, mà ông ta giơ tay một cái là lật đổ được hết thảy.
Đây là nhân vật cực lớn của Yến Kinh, đã nói là phải làm… cho dù Lê Thần Vũ cũng không là gì!
Lời của ông ta, Lê Thần Vũ nào dám không nghe?
Mà cô cả, cô hai có lớn mà không có khôn, hiển nhiên họ không hiểu, họ vốn định khản pháng nhưng khi Lê Thần Vũ nhìn họ bằng ánh mắt áp chế thì lòng họ run lên, đành phải nghe theo.
Cô cả, cô hai quay người, lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, giọng nói nhỏ như hoà tan trong không khí.
“Tôi xin lỗi.”
Hai bà cắn răng nói, rất nhiều người nhà họ Lê đều thảng thốt, mặt nóng lên, cực kỳ xấu hổ.
Không ngờ cô cả, cô hai của Lê Thần Vũ lại thực sự xin lỗi!
Người nhà họ Lê ở Yến Kinh lúc nào cũng cao ngạo, không ngờ cũng có ngày họ phải cúi đầu?
Hơn nữa còn cúi đầu trước một người con rể mà họ khinh thường! Thật sự là một tin sốc!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lên trang nhất thành phố T ngày mai, mọi bị truyền đi khắp nơi một cách điên cuồng!
Lê Thần Vũ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong lòng run lên, sát khí ngập trời!
Anh ta ghim Trần Xuân Độ, rồi một ngày nào đó anh ta sẽ khiến Trần Xuân Độ phải trả giá!
Lê Kim Huyên nhìn cô cả, cô hai, mặc dù vẻ mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng đã run lên không thể kiểm soát, tạo nên một cơn bão khủng khiếp!
Cô không thể ngờ lại có ngày này! Không ngờ họ… thật sự