Hàn Tam Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ đến vào thời điểm như thế này, ở một chỗ như thế này, thế mà lại gặp được người quen cũ không nên gặp.
Cầm đầu chính là một lão ni cô, Hàn Tam Thiên cũng không quen biết, nhưng người thứ hai đứng bên trái ni cô và đám người đứng phía sau ông ta, Hàn Tam Thiên lại không quên được.
Chưởng môn Hư Vô tông Tam Vĩnh đại sư, giới viện trưởng lão Ngô Diễn trưởng lão, Diệp Cô Thành, Lục Vân Phong cùng với người mà Hàn Tam Thiên rất quen thuộc, Tần Sương!
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, rõ ràng đám người Tam Vĩnh đại sư cũng ngẩn cả người, bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ đến, Hàn Tam Thiên thế mà còn sống, hơn nữa còn gặp được Hàn Tam Thiên ở đây.
"Hàn Tam Thiên? Chẳng lẽ, hắn ta chính là kẻ cầm trong tay búa Bàn Cổ sao?"
Tam Vĩnh khẽ kêu lên một tiếng, nhưng ông ta lại khơi dậy đám đông, những người có thể đến nơi này, bất kể là chính đạo hay là tà phái, đại bộ phận đều hướng về đại hội võ đạo lần này là đến, tuy rằng đều tự xưng là để luận võ, nhưng thực tế như thế nào thì ai cũng rõ ràng, đó là bởi vì búa Bàn Cổ mà đến, chỉ là mọi người đều ngầm hiểu với nhau và không nói ra mà thôi.
Lúc này, nghe nói như thế, một đám người vô cùng kích động, đồng thời cũng rục rịch muốn ra tay.
"Hắn ta chỉ là một tên đệ tử trước đây của phái Hư Vô mà thôi, cũng không phải là tên Hàn Tam Thiên kia."
Tam Vĩnh đại sư nhẹ giọng giải thích nói.
Phía bên ngoài truyền rằng chính là người ở rể Phù gia Hàn Tam Thiên, hơn nữa Hàn Tam Thiên và Phù Dao của Phù gia đã kết hôn nhiều năm, hơn nữa một trận chiến của Hàn Tam Thiên ở thành Thiên Long đã chấn động tứ phương, phần lớn người của phải Hư Vô cũng không cho rằng Hàn Tam Thiên trong phái của bọn họ là Hàn Tam Thiên của Phù gia nắm trong tay búa Bàn Cổ, cùng lắm cũng chỉ là trùng tên mà thôi.
Dù sao ở trong mắt người của phái Hư Vô, tuy rằng khi Hàn Tam Thiên ở phái Hư Vô tu vi cũng có chút nổi trội, nhưng dù sao cũng còn lâu mới đạt đến cấp bậc có thể chống lại một người như Cô Tô Phượng Thiên, hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là phần lớn người đều cho rằng Hàn Tam Thiên đã chết trong trận chiến cuối cùng ấy.
Sau đó, cho dù hắn còn sống, thì rất nhiều người của phái Hư Vô cũng không muốn đi thừa nhận đó là sự thật, bởi vì trong mắt bọn họ một người là một tên nô lệ, một người cầm trong tay búa Bàn Cổ, là nam nhân có uy phong mãnh liệt, hai người này hoàn toàn không có khả năng là cùng một người, ít nhất, cũng không có nhiều người sẵn sàng so sánh mình với kẻ trước đó thấp hơn mình rất nhiều, nay bỗng nhiên lại còn cao hơn mình rất nhiều.
Tam Vĩnh là người duy nhất biết Hàn Tam Thiên có vô tướng thần công, chuyện này với những lời đồn đãi kia cũng thật giống nhau, nhưng dựa vào sự nghi ngờ trước đó, ông ta cũng không dám khẳng định, đây là hai cái Hàn Tam Thiên, hay là cùng một người.
Từ góc độ nào đó mà nói, ông ta càng muốn tin tưởng rằng có thể Hàn Tam Thiên này vì trùng tên với Hàn Tam Thiên của Phù gia, cho nên Hàn Tam Thiên của Phù gia đã niệm tình mà dạy hắn ta vô tướng thần công.
"Không phải là tên Hàn Tam Thiên kia sao?"
Ngay lập tức có người tiếc hận nói.
"Đương nhiên là không phải, một tên Hàn Tam Thiên là người ở rề Phù gia, uy phong hiển hách,
người còn lại cũng chỉ là một tên phản đồ của phái Hư Vô chúng ta mà thôi."
Lúc này Diệp Cô Thành lạnh giọng nói.
Gặp lại Hàn Tam Thiên, trong mắt Diệp Cô Thành, cũng chỉ có sát ý lạnh như băng.
Trận chiến cuối cùng ngày hôm ấy ở phái Hư Vô, vẫn còn rõ ràng trong mắt hắn ta, những nhục nhã trước đây sẽ mãi mãi khắc sâu vào trong lòng hắn ta, từ sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, dường như mỗi ngày Tần Sương đều dùng nước mắt để rửa mặt, tinh thần sa sút, hắn ta thừa dịp ấy, đã từ từ ngồi lên vị trí kia, cũng đã trở thành đệ tử nhập điện với Lục Vân Phong của phái Hư Vô, bây giờ đã được tài nguyên của tông môn hỗ trợ, tu vi của hắn ta lạt đột nhiên tăng mạnh.
Gặp lại Hàn Tam Thiên, thấy anh không chết, đương nhiên là hắn ta muốn trả thù, rửa sạch những sỉ nhục trước đây.
Nhất là khi nhìn thấy lúc Tần Sương nhìn thấy Hàn Tam Thiên, cả người đều nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên, trong mắt đầy nước mắt của sự vui sướng và cảm động, cũng không hề chớp mắt một cái nào, khiến cho Diệp Cô Thành tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, ánh mắt anh cũng nhìn chằm chằm Tần Sương.
Đối với người của phái Hư Vô, Hàn Tam Thiên cũng không có hảo cảm gì, nhưng Tần Sương là người bạn hoặc là người chị duy nhất mà trong lòng anh tán thành.
Trong môn phái, cũng chỉ có nàng là đối xử tốt với anh, ở trong trận chiến cuối cùng ấy, thậm chí nàng còn mặc mối nguy bị phải Hư Vô xóa tên, để quay lại giúp chính mình.
Đương nhiên là Hàn Tam Thiên sẽ vô cùng biết ơn Tần Sương.
Trong mắt Tần Sương đầy nước mắt, nàng mỉm cười.
"Hàn Tam Thiên, ngươi không chết? Ngươi... Tại sao ngươi lại ở chỗ này."
Lúc này Tam Vĩnh đại sư khó hiểu nói.
Hàn Tam Thiên đang định nói chuyện, lúc này, Ôn Nhu đang đứng một bên chỉ vào Hàn Tam Thiên nói:
"Hắn ta đã kết hội với đám người kia, nơi này là một căn phòng cấm, giam giữ rất nhiều phụ nữ, để cho bọn họ hưởng thụ, vừa rồi tên cầm thú này đang định ra tay, vừa mới định thả những người này ra để chơi đùa, thì đúng lúc ấy các ngươi đến, nếu không, ta và các nàng sẽ......"
Nói đến đây, Ôn Nhu tức giận lại tủi thân, bộ dạng một lời khó nói hết.
"Hàn Tam Thiên, người là người của bọn họ?"
Ngay lập tức Tam Vĩnh nhíu chặt lông mày lại, không thể tin được nói.
Ở trong mắt Tam Vĩnh, ông ta vẫn luôn thiên vị Hàn Tam Thiên một chút, dù sao, Hàn Tam Thiên biết vô tướng thần công, hơn nữa, ít nhiều gì ông ta cũng tin tưởng đứa nhỏ này.
"Chuyện này có gì đáng để lạ đâu? Chưởng môn sư huynh, ngài đừng quên, sở dĩ Hàn Tam Thiên bị phái Hư Vô ta khai trừ, là bởi vì hắn ta là người tà ma ngoại đạo, hơn nữa chuyện của Tiểu Đào, ngài có còn nhớ rõ hay không?"
Đúng lúc này, Ngô Diễn trưởng lão lạnh giọng nói.
- -----------------