Vừa nói đến chuyện của Tiểu Đào, rồi liên hệ với tình hình bây giờ, một đám đệ tử của phái Hư Vô đều liên tục gật đầu.
Có đôi khi định kiến của bản thân chính là như thế, khi bọn họ cho rằng bạn chính là người như vậy rồi, như vậy thì tất cả nồi đều sẽ quăng về phía bạn, có đôi khi cho dù sự thật có xảy ra trước mắt, bọn họ cũng sẽ tự động xem nhẹ nó, tin tưởng vào thành
kiến trong lòng chính mình.
Mặc dù không thể đoán trước được sự thật, nhưng lòng người còn khó đoán hơn.
Lòng người rất phức tạp, cũng càng hiểm ác.
"Chưởng môn sư phụ, ta tin tưởng Hàn Tam Thiên không phải là người như thế."
Tần Sương gặp lại Hàn Tam Thiên, trong lòng rất phức tạp, trong khoảng thời gian cũng chưa hoàn hồn lại được, nhưng khi nghe thấy bọn họ nói Hàn Tam Thiên như vậy, ngay lập tức Tần Sương đã tỉnh táo lại, sốt ruột nhìn về phía Tam Vĩnh đại sư nói.
"Sư muộn, có một câu châm ngôn nói rất đúng, lúc nhỏ trộm cây kim, lớn lên sẽ trộm vàng, lúc trước chuyện Tiểu Đào ngươi không có tận mắt nhìn thấy, ngươi không tin thì cũng bỏ qua đi, bây giờ chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn không tin hay sao? Vậy thì đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ."
Diệp Cô Thành lạnh giọng nói.
"Đúng vậy, sư muộn, đạo lý nuôi hổ sẽ gặp nạn chắc ngươi cũng hiểu được, lúc trước trong phái Hư Vô, nếu không phải do người có lòng dạ đàn bà giúp hắn ta, thì sao hắn ta có cơ hội trốn thoát được chứ? Cũng càng không có ngày hôm nay, đi làm những việc điên cuồng càng cỡ đi bắt cóc phụ nữ."
Lục Vân Phong cũng không nhịn được lắc đầu nói.
Tần Sương vội vàng nhìn về phía Tam Vĩnh đại sư, nhìn thấy ông ta cũng cúi đầu không nói gì, trên mặt khó xử, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đương nhiên là nàng hy vọng Hàn Tam Thiên có thể giải thích mấy câu.
Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười, thật ra, đã muốn thêm tội rồi, thì cần gì phải nói nữa?
Huống chi, đối với một đám người cũng không quan trọng này, Hàn Tam Thiên cũng không cần thiết phải đi theo chân bọn họ để giải thích, trên đời này, Hàn Tam Thiên anh chỉ cần giải thích với một người, đó là Tô Nghênh Hạ.
Còn về phần những người khác, Hàn Tam Thiên không quan tâm.
Nhìn về phía Tần Sương rồi mỉm cười, xem như đây là một lời giải thích đơn phương của Hàn Tam Thiên.
"Cô là người nằm vùng, đúng không?"
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn về phía Ôn Nhu đang đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Ôn Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, vô cùng đắc ý nói:
"Đúng vậy, ta chính là người nằm vùng, các ngươi đã làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy, mỗi người chúng ta đều muốn giết chết các ngươi, cho nên một đám người chính đạo đã thành lập một liên minh, âm thầm sắp đặt, phái bổn tiểu thư đến đây nằm vùng, mục đích chính là đánh vào hang ổ của các ngươi trong một lần, thế nào? Không ngờ đến đúng không?"
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng đắc ý này của Ôn Nhu, Hàn Tam Thiên quả đúng là bật cười nói:
"Lần sau có nằm vùng nữa, thì động não nhiều một chút."
"Những lời này của ngươi có ý gì?"
Ôn Như vừa tức giận vừa tò mò nói.
Ở trong mắt Ôn Nhu, kế hoạch này của nàng ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, đám người của Liễu thành chủ đã bắt thật sự là rất nhiều người, bởi vậy nên đã dẫn đến sự chú ý của phía chính đạo từ lâu rồi.
Mấy môn phái nhỏ hợp kế lại, việc này người khác có thể không để ở trong lòng, nhưng những người đi theo bọn họ cũng có lợi ích ngang nhau. Bởi vì mấy môn phải nhỏ kia cũng không có nhiều cảm giác tồn tại lắm, nếu như có thể cùng nhau hợp lực sưởi ấm, làm một chuyện lớn để củng cố danh tiếng, vậy đối với bất kỳ kẻ nào mà nói, đều là một chuyện tốt hiếm có.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để cho bọn họ nổi tiếng.
Cho nên, mấy cái môn phái nhỏ bọn họ mới tụ tập lại trở thành một liên minh tạm thời, Ôn Nhu bởi vì cũng thông minh lanh lợi, lại có một bối cảnh không tồi, làm quân sự của liên minh tạm thời, đã lên kế hoạch và là người nằm vùng cho sự kiện cứu người này.
Nhưng quá mức mong đợi về thành công và lợi ích đạt được, hơn nữa thái độ làm người của nàng ta cũng vô cùng kiêu ngạo, khiến cho nàng ta suy nghĩ cũng không được chu toàn, ít nhất so với nhận thức của Hàn Tam Thiên, nó còn kém rất xa.
Rất rõ ràng, đây cũng không phải là một vụ án bắt cóc bình thường, cho nên, cái tầng hầm này cũng chỉ là nanh vuốt mà thôi, kẻ đứng sau màn thật sự, ít nhất cũng phải theo dấu đến tận thành Thiên Long, đáng tiếc, dường như Ôn Nhu đã không thể kiềm chế được từ lâu lắm rồi, đầu tiên thông báo cho người một nhà, đánh rắn động cỏ.
Tuy rằng đêm nay nàng ta làm như vậy, thì có thể cứu vớt được hơn bốn trăm cô gái này, nhưng mà, cũng đã để lại mầm họa trong tương lai.
Nếu như một khi gặp chuyện không may, sau này kẻ đứng ở phía sau màn thật sự cũng sẽ làm việc cần thận hơn mà thôi, muốn lại tìm kiếm
manh mối, muốn đi vào sào huyệt, dường như là khó như lên trời.
Nhưng ở trong mắt Ôn Nhu, đây là một vai diễn không chê vào đâu được, nên cũng vì vậy mà cảm thấy đắc ý, đối với những lời mà Hàn Tam Thiên nói, đương nhiên là cảm thấy rất tức giận.
"Sao hả? Bị ta đâm xuyên qua gian kế của các ngươi, nên bây giờ mới thẹn quá hóa giận, ngươi nghĩ rằng khi ngươi ngu ngốc đả kích người khác vài câu, thì có thể cảm thấy rằng ngươi rất thông minh hay sao? Nếu là như vậy, ta sẽ giống như những gì ngươi mong muốn, dù sao kế hoạch của ta cũng đã thành công."
Ôn Nhu vô cùng đắc ý, cho nên cũng không thèm để lời nói của Hàn Tam Thiên vào mắt.
Hàn Tam Thiên khịt mũi hừ một tiếng, thật không biết nàng ta lấy tự tin từ đâu.
"Ôn Nhu, nói lời vô nghĩa với loại súc sinh như thế này làm gì, để ta tới giết tên súc sinh này, các ngươi cứu người đi, cho ngươi đến lĩnh giáo sự lợi hại của song mặt cuồng đao, xem đao đây."
Có người đột nhiên lên tiếng, ngay sau đó, tiến từng bước một lên phía trước, trực tiếp phóng về phía Hàn Tam Thiên.
Đối mặt với người đàn ông trung niên đang xông lên này, Hàn Tam Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, cười khổ, nghiêng người một cái rồi tránh thoát.
"Có ý gì vậy? Còn không đánh lại sao? Ngươi đang khinh thường lão tử sao?"
Song đao của người nọ đánh hụt, xoay người lại tức giận nói với Hàn Tam Thiên.
Tuy rằng chỉ số thông minh của nhóm người này có chỗ thiếu hụt, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không phải loại người lạm sát kẻ vô tội, rốt cuộc bọn họ cũng đang làm chuyện tốt, đương nhiên là Hàn Tam Thiên cũng không muốn ra tay với bọn họ.
Đối mặt với người đàn ông song đao đang xông lên, Hàn Tam Thiên vẫn né tránh như cũ, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người ở đây, sự chênh lệch thực lực của hai bên thật sự là quá lớn.
Người đàn ông cầm song đao chính là một đại hán to lớn, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Thấy tình hình như vậy, mấy người phía chính đạo của liên minh cũng gia nhập vào, nhưng bây giờ những người này sao có thể là đối thủ của Hàn Tam Thiên được nữa, nếu như không phải do Hàn Tam Thiên không có ý định muốn ra tay với bọn họ, thì chỉ sợ chỉ cần một chiêu là có thể khiến cho bọn họ ngoan ngoãn nằm xuống.
Gương mặt Diệp Cô Thành lạnh như băng, hắn ta không muốn nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng bình tĩnh này của Hàn Tam Thiên, đối với hắn ta mà nói, chỉ có mình hắn ta, mới xứng để có loại đãi ngộ như thế này, ngoài ra, những người khác cũng không có tư cách ấy.
"Chưởng môn sư phụ, chúng ta không thể nuôi hổ rước họa được nữa, hôm nay, ta phải vì chính đạo mà diệt trừ mầm họa này."
Nói xong, đột nhiên Diệp Cô Thành xông lên bên ngoài.
Sự tiến bộ của Diệp Cô Thành, không thể không nói là rất nhanh, so sánh với thời điểm giao thủ lần trước, thực lực bây giờ của Diệp Cô Thành rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều, đây cũng chính là nguyên nhân cơ bản khiến cho hắn ta đắc ý, so sánh với Hàn Tam Thiên, rõ ràng là anh còn nhanh hơn hắn ta rất nhiều.
Thậm chí có thể nói là biến thái!
Sau mấy hiệp, Hàn Tam Thiên cũng chỉ tránh né, thật ra cũng đã rất hao tâm tốn sức rồi, nhất là sau khi có cao thủ như Diệp Cô Thành gia nhập vào, hắn ta giống như ruồi bọ vậy, ở trước mặt Hàn Tam Thiên bay qua bay lại, phiền phức không chịu được.
Hơn nữa, Diệp Cô Thành còn thật hạ tử thủ, từng chiêu ra tay vô cùng trí mạng, nhất định muốn đưa Hàn Tam Thiên vào chỗ chết.
Cho dù là Hàn Tam Thiên, tâm tình rất mạnh, nhưng khi đối mặt với con ruồi bọ muốn đưa anh vào chỗ chết, thì cũng sẽ vô cùng buồn bực, anh xoay người lại tức giận phóng một cái, trong nháy mắt mấy người xung quanh đều văng ra, nhấc thanh kiếm dài trong tay lên, lạnh lùng nhìn Diệp Cô Thành, Hàn Tam Thiên nhíu mày lạnh lẽo nói:
"Ngu ngốc! Anh thật sự cho rằng tôi không dám giết anh sao?"
- -----------------