Đến khi Hàn Tam Thiên quay trở lại túp lều tranh, lại gặp được Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, Bách Hiểu Sinh. Vốn Tô Nghênh Hạ muốn hỏi Hàn Tam Thiên tình huống như thế nào, nào ngờ lại nghe được tiếng hét lớn của Tiểu nhân sâm trong song long đỉnh.
Nhưng đúng vào lúc nghi ngờ, Hàn Tam Thiên lại trực tiếp thả Tiểu nhân sâm từ trong song long đỉnh ra.
"Đây là cái gì vậy?"
Tô Nghênh Hạ kỳ quái nhìn Tiểu nhân sâm, trong khoảng thời gian ngắn bị ngoại hình dễ thương của nó hấp dẫn.
"Đồ chơi, đưa cho Niệm Nhi chơi đi, anh đi ngủ một chút." Hàn Tam Thiên nói.
Hàn Niệm vừa nghe thấy chính mình có thể chơi, đồ vật nhỏ này lại đáng yêu như thế này, ngay lập tức vươn tay ra ôm lấy, lúc này Tiểu nhân sâm gầm lên giận dữ:
"Đừng có đến đây, đến đây thì ông đây sẽ cắn chết nhóc con ngươi."
Ngay lập tức Hàn Niệm bị dọa sợ, nước mắt lưng tròng, bất lực nhìn Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiểu nhân sâm, nói:
"Nếu cậu còn dám quát con gái của tôi một chút nào nữa, hoặc là dám trêu chọc con gái của tôi làm con bé không vui, tôi cam đoan rằng tối hôm nay tôi sẽ hầm cậu."
"A, ngươi...Đồ khốn kiếp."
Tiểu nhân sâm bị trêu tức không nhẹ, nhưng mà, vừa mới dứt lời, Tiểu nhân sâm cũng không nói gì mà cúi đầu xuống, người đang ở dưới mái hiên, sao không củi đầu được?
"Đi chơi đi."
Hàn Tam Thiên nhìn thấy Tiều nhân sâm đã chịu yên, liền nhìn về phía Hàn Niệm cười, lúc này Hàn Niệm mới rón rén ôm lấy và bĩu môi, Tiểu nhân sâm miệng phục nhưng tâm không phục, sau khi xác nhận Tiểu nhân sâm sẽ không quát mình nữa, lúc này mới vui vẻ ôm nó đi ra ngoài chơi.
Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ cười khổ:
"Anh kiếm ở đâu ra vật nhỏ đáng yêu đến như vậy thế?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu, tùy tiện trả lời một câu:
"Nhặt được ở trên đường."
Ngay lập tức Tô Nghênh Hạ và Bách Hiểu Sinh nhìn nhau một cách kỳ quái. Hàn Tam Thiên vừa định nói chuyện, lúc này lại dừng lại.
Bách Hiểu Sinh cười khổ, lắc đầu, đứng dậy, cười nói:
"Được rồi, ta đi ra ngoài chơi một lát với Niệm Nhi đây."
Chờ Bách Hiểu Sinh đi rồi, lúc này Hàn Tam Thiên mới nhìn Tô Nghênh Hạ và nói:
"Nghênh Hạ, em có biết nhiều về vị chân thần cuối cùng của nhà họ Phù không?"
"Biết nhiều hay không ư? Đây là có ý gì vậy?"
Tô Nghênh Hạ sửng sốt.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, từ từ ngồi xuống bên giường, tiếp theo, kể lại từ đầu đến đuôi tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Tô Nghênh Hạ biết.
"Ý anh là nói, bây giờ chúng ta đang ở bên trong Thần mộ ư?"
"Đúng vậy."
Hàn Tam Thiên chỉ nói đến lúc tiến vào trong Thần mộ, đối với chuyện sau này, anh cũng không nói, anh không muốn để cho Tô Nghênh Hạ phải lo lắng và sợ hãi.
Hàn Tam Thiên nói xong, hơi hơi nghiêng người nằm xuống, thật sự không hiểu.
"Vị chân thần cuối cùng của nhà họ Phù, chính là ông nội của em, Phù Duẫn."
Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, lẳng lặng trả lời:
"Nhưng mà, đối với ông nội em cũng không có ấn tượng quá sâu, bởi vì ngay từ khi em còn rất nhỏ, ông ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện nhiều, trong ấn tượng của em, ông ấy chỉ xuất hiện hai lần, chờ em lớn hơn một chút, thì không còn gặp ông nữa."
"Ông nội của em?"
Chuyện này càng khiến cho Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng được hơn.
Ông nội của Nghênh Hạ, sao có thể biết chuyện xảy ra sau này được chứ? Hay là ông ta có khả năng tiên tri đoán được tương lai?
"Đúng vậy!"
Hàn Tam Thiên gật đầu, cả người rơi vào trầm tư, Tô Nghênh Hạ cũng biết ý nên không hỏi gì nữa, lẳng lặng đứng lên, rót cho Hàn Tam Thiên một cốc nước, sau
đó yên lặng ngồi làm bạn với anh.
"Em đã gặp ông nội em hai lần, lúc đó ông ấy có nói với em cái gì không? Có điều gì khiến em có ấn tượng sâu không?"
Sau khi Hàn Tam Thiên suy nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, ở trong ấn tượng của cô, hình như ông nội chưa bao giờ nói chuyện gì quan trọng với cô hết.
Nhưng ngay khi Hàn Tam Thiên gật đầu, chấp nhận kết quả này thì đột nhiên Tô Nghênh Hạ lại nhíu mày nói:
"Đúng rồi, ở lần gặp mặt cuối cùng, hình như là ông nội có nói chuyện với em....Nói cái gì nhỉ?"
Ngay lập tức Hàn Tam Thiên cảm thấy có hứng thú, nâng mông ngồi dậy, nhưng mà anh cũng không thúc dục Tô Nghênh Hạ, cố gắng không quấy rầy suy nghĩ của cô, để cho cô cố gắng nhớ lại.
"À, đúng rồi, ông nội nói, bảo em phải có một cuộc sống thật là vui vẻ, ngàn vạn lần không nên bắn khoăn về gì hết, nếu không, cả đời này em sẽ nhận lấy áp lực rất lớn."
Tô Nghênh Hạ vỗ đùi, nghĩ ra.
Nhưng câu nói này lại khiến cho Hàn Tam Thiên có chút thất vọng:
"Cũng chỉ nói những câu này thôi sao?"
"Đúng vậy! Sao bỗng nhiên anh lại hỏi những chuyện này để làm gì?"
Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, cười nói:
"À, không có gì đâu, chỉ là đột nhiên đi vào Thần mộ, nên anh chỉ muốn hỏi một chút mà thôi. Để mà nói thì ông nội của em cũng là ông nội của anh."
Tô Nghênh Hạ mỉm cười, đối với những gì Hàn Tam Thiên nói cũng không hề có chút nghi ngờ nào:
"Nhìn dáng vẻ của anh, chắc là mệt mỏi lắm rồi, hay là anh nghỉ ngơi một chút đi."
Hàn Tam Thiên gật đầu, liên tục chiến đấu, hơn nữa còn phải chịu áp lực vô cùng biến thái trong Thần mộ, thật sự khiến cho Hàn Tam Thiên tiêu hao rất lớn.
Quả đúng là anh rất cần nghỉ ngơi một phen.
Nhưng mà, sau khi Hàn Tam Thiên nằm xuống, anh vẫn lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được.
Bởi vì có vấn đề, mãi mà anh vẫn chưa nghĩ ra.
Thân là ông nội của Tô Nghênh Hạ, đương nhiên là Phù Duẫn biết rõ, chuyện Tô Nghênh Hạ là thần nữ của nhà họ Phù, cũng là người duy nhất có thể mang thai người nối nghiệp cho nhà họ Phù, dựa vào những gì mà Tô Nghênh Hạ nói, sau này Phù Duẫn cũng không xuất hiện nữa, cho nên, theo lý mà nói, có thể lúc ấy Phù Duẫn đã biết chính mình sắp chết rồi.
Như vậy, vào lúc sắp chết, ông ấy hẳn là nên để lại lời trăn trối cuối cùng quan trọng cho Tô Nghênh Hạ mới đúng, chứ không phải là câu nói đơn giản như là cháu gái phải vui vẻ kia chứ?
Chẳng lẽ, ông ấy thật sự hy vọng cháu gái của chính mình, sẽ vui vẻ hạnh phúc hay sao?
- -----------------