Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu, nghỉ ngơi một lát.
Đến buổi chiều, Tô Nghênh Hạ chuẩn bị tốt thức ăn, Bách Hiểu Sinh và Niệm Nhi đi cùng nhau, vừa nhảy vừa chạy quay trở về căn phòng.
Đến khi Hàn Tam Thiên lại nhìn thấy Tiểu nhân sâm, thì không nhịn được mà bật cười, lúc này Tiểu nhân sâm đâu còn bộ dạng như lúc trước nữa, chiếc quần cộc ban đầu giờ đã biến thành cái khăn của nó, cái mông trần trụi dùng hai cái lá cây để che lại, toàn thân cũng đầy bùn đất.
Tuy rằng Niệm Nhi rất thích "món đồ chơi" này, dù sao nó lớn lên vừa đáng yêu, lại còn có thể nói chuyện.
Ở trong mắt những đứa trẻ, những thứ đáng yêu như thế này được thể hiện một cách vô cùng tinh tế, bởi vì những đứa trẻ cũng không phải chịu quá nhiều áp lực và gò bó như là những người trưởng thành.
Mà khi con người đối mặt với những thứ dễ thương, thường sẽ sinh ra những hành động quả thực là rất biến thái.
Ý là khi quá thích một thủ đáng yêu nào đó, con người sẽ có cảm giác không nhịn được mà muốn cắn một cái, hoặc những hành hành động như muốn nện nó một lần, con người không biết bày tỏ sự phấn khích của mình, bởi vì khi đại não của con người đối mặt với một ít thứ đáng yêu, thì sẽ rất sôi nổi và tích cực.
Để cơ thể không bị mất thăng bằng, đại não sẽ tiết ra một số cảm xúc tiêu cực để điều tiết, cho nên, đối mặt với những thứ càng đáng yêu, thì hành động của con người sẽ đi về hướng ngược lại - chính là bạo lực.
Cho nên, Niệm Nhi quá thích nó, nhưng cũng bởi vì quá thích, hơn nữa cũng chỉ là đứa trẻ, cho nên Tiểu nhân sâm vẫn luôn chịu đựng đủ loại chà đạp của Niệm Nhi.
Ngoài miệng Tiểu nhân sâm cứ hùng hùng hổ hổ, nhưng chỉ thấy miệng cử động, cũng không nghe thấy thanh âm gì, sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Tiểu nhân sâm cũng không nhịn được nữa.
"Biến thái, quá biển thái, chết tiệt, phi!"
Tiểu nhân sâm nổi giận, không nhịn được mà nhổ một cái rồi nói.
Hàn Tam Thiên cũng không tức giận, mỉm cười:
"Cứu cậu một mạng, cậu không nói cảm ơn tôi còn chưa tính, giờ còn muốn mắng tôi? Cậu đối xử với ân nhân của minh như vậy hay sao?"
"Thôi đi, ngươi là ân nhân cái rắm chó gì chứ, rõ ràng ngươi chính là cầu tặc biến thái vô sỉ, mang ta về nơi này, để cho con gái của ngươi chèn ép ta cả buổi chiều, còn muốn ta mỗi ngày ở bên nó chơi đùa, thật ấu trĩ."
"Nếu như cậu muốn lấy vật gì đó, không thể không trả giá được đúng không?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
"Cái này cũng không liên quan gì đến những vật ấy, rõ ràng là người không dám đi ra bên ngoài, cho nên mới trốn ở trong này, nhưng đồ khốn kiếp kia, ngươi muốn trốn thì cứ trốn đi, ông đây chính là bảo bối, ngươi thả ông đây ra đi, ông đây tình nguyện bị con mèo kia giết chết, cũng không muốn chết trên bàn tay của biến thái lớn biến thái nhỏ nhà các ngươi."
Tiểu nhân sâm tức giận nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng không đáp lại, anh có sợ hay không? Đương nhiên là sợ rồi!
Nhưng Hàn Tam Thiên cũng không phải là người sẽ lùi bước, ở trong thế giới Bát Hoang, mục đích chủ yếu vẫn là vì sự khác biệt về thời gian của hai thế giới mà thôi.
"Ngươi xem, ông đây biết người sợ, cũng đúng, ngay cả chuyện thả ta ra ngoài chiến đấu một mình cũng không dám, ngươi còn có chút dũng khí nào không?"
Tiều nhân sâm lạnh giọng châm chọc nói.
Hàn Tam Thiên thật sự có chút buồn phiền vì sự lải nhải của nó, nhướng mày nói:
"Cậu thật sự muốn đi ra bên ngoài?"
"Nói thừa! Nam nhân anh dũng giống như ông đây, cũng không sợ cái chết đâu, thả ông đi ra ngoài."
"Được, như cậu mong muốn."
Hàn Tam Thiên cười cười, sau đó, trong lòng thầm đọc một cái giấy tiếp theo, Tiểu nhân sâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đến khi mở mắt ra, đôi mắt đáng yêu của nó ngay lập tức trừng lớn lên.
Ầm!!
Tiểu nhân sâm hoàn toàn được Hàn Tam Thiên cởi bỏ hết tất cả trói buộc, vừa mới từ trong Bát Hoang thiên thư nhảy ra, ngay lập tức cả cơ thể bị một cỗ áp lực kỳ lạ vô cùng mạnh mẽ đè nằm bẹp trên mặt đất, giống như một con cóc vậy, không thể động đậy.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, bởi vì Tiểu nhân sâm kinh ngạc phát hiện ra, trước mặt nó, có một bàn chân khổng lồ với bốn chiếc móng vuốt như sắt thép đang ở ngay trước mặt nó, khi nó cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên, thì không nhịn được mà kêu lớn vì sợ hãi.
Phía trên, một cái đôi mắt lớn như mắt bò trên cái đầu khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào nó.
Linh miêu giữ xác!
"ĐM, ĐM, ĐM, mẹ ơi, bố ơi, cứu mạng, cứu mạng với!"
"Ngao!!"
Khi tiểu nhân sâm vừa cử động, trong nháy mắt linh miêu giữ xác nổi điên lên, tức giận gầm lên một tiếng, một bàn chân vô
cùng lớn trực tiếp đánh đến.
Hưu!
giây tiếp theo!
Tiểu nhân sâm nhắm chặt hai mắt lại, bị dọa sợ đến mức run rẩy, nó chờ đợi cái chết đến, nhưng đợi đến nửa ngày, cũng không đợi được bàn chân lớn có thể tát mình thành thịt nát đến.
Nhưng mà lại nghe được tiếng cười nhạo của Hàn Tam Thiên:
"Ha ha, đúng là một người đàn ông anh dũng."
"Ta dựa vào, ta đang ở đâu? Ta đã chết rồi sao? Tại sao nơi này lại tối như vậy, nơi này là địa ngục hay sao?"
Nghe thấy giọng nói của Hàn Tam Thiên, Tiểu nhân sâm theo bản năng mà nhìn một vòng xung quanh, sau đó lại nhìn chân của mình, rồi lại nhìn tay của mình.
Sau khi xác nhận rằng cơ thế hoàn hảo không có thương tổn gì, lúc này nó mới chú ý đến bốn phía, căn nhà quen thuộc, mặt đất quen thuộc...
Đây không phải là cái thế giới buổi chiều kia hay sao?
Dùng vài bước chân nhảy đến trước mặt Hàn Tam Thiên, tiểu nhân sâm lầu bầu, đỏ mặt nói:
"Chuyện kia, vừa rồi....Vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, do ta chưa chuẩn bị tốt mà thôi, dù sao, ai có thể nghĩ đến ta vừa mới đi ra, con mèo chết tiệt kia vẫn canh giữ ở đó chứ."
"Nó không phải là luôn canh giữ ở đó, nó chỉ vừa mới đến mà thôi."
Hàn Tam Thiên cười cười.
"Vừa đến?"
"Chờ đi."
Hàn Tam Thiên bỏ lại một câu, trực tiếp quay trở về phòng, đi ngủ.
Tiểu nhân sâm vẫn ở nơi này vuốt đầu suy nghĩ hơn nửa ngày, đến khi ánh mắt nó nhìn bầu trời đêm ở ngoài cửa sổ, nó dần hiểu ra điều gì đó.
"Thời gian ở trong này khác với bên ngoài sao?"
Lúc nó đi ra ngoài, lúc ấy mặt trời cũng chỉ mới lặn xuống mà thôi, nhưng khi nó quay trở về, lúc này ngoài trời thế mà lại sắp đến rạng sáng rồi.
Bây giờ, đột nhiên nó hiểu được vì sao ngay từ lần đầu tiên quay về, Hàn Tam Thiên đã nói là muốn đi ngủ.
Không phải là anh sợ, mà là anh đang chờ đợi thời gian.
"Một ngày ở bên ngoài, bằng một năm ở trong này sao?"
Xoa đầu một cách kỳ lạ, Tiểu nhân sâm nhảy vào trong cái tủ gỗ bên trong phòng, cắn ngón tay, đi ngủ.
Nhoáng một cái đã một tuần trôi quan.
Có bài học lúc trước, Tiểu nhân sâm cũng không hề chủ động đề cập đến chuyện đi ra ngoài, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Niệm Nhi, Tiểu nhân sâm đã nghênh đón "điểm nhấn" của cuộc đời mình.
Dường như mỗi ngày là một cái tạo hình, tạo hình mỗi ngày càng trở nên phức tạp hơn.
Cho đến ngày hôm ấy, Tiểu nhân sâm nho nhỏ thế mà lại đội tóc giả, tết thành hai bím tóc thật dài, trên người mặc một chiếc váy hoa màu đỏ, dưới chân mặc một cái quần dài màu xanh biếc, chiếc quần cộc của nó thể mà lại bị Hàn Niệm biến thành chiếc khăn quàng ở trên cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bị biến đổi vì một lớp trang điểm đậm.
Ngày hôm ấy khuôn mặt u sầu của Hàn Tam Thiên đột nhiên được đổi thành gương mặt có nụ cười tự tin, anh vỗ đùi, đột nhiên quyết định rằng hôm nay sẽ đi ra ngoài.
Mang bộ dạng đại lão mặc nữ trang kia, Tiểu nhân sâm nghe thấy sẽ xuất phát, ngay lập tức mang bộ dạng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng trước mặt Hàn Tam Thiên, quả thật khiến cho người ta không nhịn được mà bật cười.
"Chúng ta sẽ xuất phát sai? Yên tâm đi, lúc này ông đây chắc chắn sẽ không tiêu chảy."
Bình thường Hàn Tam Thiên cũng không cười, trừ phi thật sự không nhịn được nữa, anh cố nén ý cười gật đầu.
"Sao vậy hả, có vấn đề gì hay sao?"
Tiểu nhân sâm còn nghiêm túc hỏi, bị Hàn Niệm đè ép không biết đã bao lâu, nó đã thành thói quen từ lâu rồi, thậm chí quen đến mức quên mất hình dạng của chính mình.
"Ha ha, ha ha ha ha!!"
- -----------------