Bên trong rừng cây, ngôi mộ dưới cây lớn, gió nhẹ khẽ thổi, cảm thấy cô độc.
Ngôi mộ của Hàn Tam Thiên vô cùng đơn giản, thậm chí ngay cả một cái bia mộ nho nhỏ cũng không có, có lẽ, đối với một số người trong hải vực Vĩnh Sinh mà nói, ban ngày Hàn Tam Thiên chói mắt đến bao nhiêu, thì bây giờ, anh "chết" thê lương đến bấy nhiêu.
Trong ngôi nhà tạm lớn ở đằng xa, ca hát nhảy múa vui vẻ, đèn đuốc sáng trưng, một đám người reo hò, vô cùng náo nhiệt, vô cùng vui vẻ, ngược lại, ngôi mộ ở bên trong rừng cây cũng vô cùng thê lương và vắng vẻ.
Trước ngôi mộ, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện
giấy tiếp theo, bóng người cầm lấy cái xẻng, nhân cơ hội không ai chú ý đến, rất nhanh đã đào ngôi mộ lên.
Không đến một lát, ngôi mộ đã được đào lên, đáy mộ không sâu, chỉ gần nửa thước, rõ ràng là làm quá vội vàng.
Bên trong ngôi mộ, có một thi thể được cuốn trong một tấm chiếu, khi kéo cái chiếu ra, rõ ràng kia chính là Hàn Tam Thiên đã "chết".
Mặt trăng màu bạc chậm rãi xuất hiện sau đám mây, ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua tán cây trên đỉnh đầu để chiếu xuống, vừa đúng lúc chiếu vào cảnh tượng trước ngôi mộ, dưới ánh trăng, cơ thể của nàng vô cùng hoàn mĩ, trên gương mặt khiến vạn người mê của nàng, chỉ có vẻ lo lắng dành cho Hàn Tam Thiên đang nằm trên mặt đất.
Người này, quả đúng là Tần Sương.
Đôi mày liễu của nàng đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng không làm gì dư thừa, nhang chóng cõng Hàn Tam Thiên, biến mất bên trong rừng cây.
Chỉ một lát sau.
Bên trong căn phòng tạm thời, Ngao Thiên và Vương Hoãn Chi đang cười nói với những vị tân khách, nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên cánh cửa bị một người đẩy ra, Diệp Cô Thành mang gương mặt lạnh lùng, bước nhanh đến trước mặt Ngao Thiên, thấp giọng mà nói:
"Tộc trưởng, thi thể của người thần bí đã bị người đánh cắp đi rồi."
Ngao Thiên đang cười nghe thấy những lời này, ngay lập tức gương mặt đầy vẻ sửng sốt.
Dường như ngay sau khi Hàn Tam Thiên bị chôn vùi, ngay lập tức Vương Hoãn Chi đã ra lệnh cho Diệp Cô Thành và Tiên Linh sư thái đang mai phục xung quanh rút về, cũng thùa dịp không ai chú ý đến thì hãy đào mộ, xác nhận xem rốt cuộc người thần bí có phải là Hàn Tam Thiên hay không.
Khoảng thời gian giữa hai chuyện này cũng chỉ là gần hai khắc mà thôi, nhưng ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, thế mà vẫn xảy ra vấn đề.
Chuyện này rốt cuộc là do ai làm?
Trộm một cái thi thể, thì có tác dụng gì cơ chứ?
Chẳng lẽ còn có người nào có suy nghĩ giống như ông ta hay sao? Nghi ngờ người thần bí chính là Hàn Tam Thiên?
Nhưng điều này cũng không có khả năng, ông ta có nghi ngờ cũng là vì có Vương Hoãn Chi, nhưng những người khác thì vì sao chứ?
Ngay khi Ngao Thiên đang nhíu mày, ở bên cạnh, Vương Hoãn Chi cũng chú ý đến việc này dường như cũng không đúng lắm, vội vàng hỏi Diệp Cô Thành:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đến khi Diệp Cô Thành nói chuyện thi thể của Hàn Tam Thiên đã bị trộm đi cho Vương Hoãn Chi rồi, rất nhanh gương mặt của lão ta đã giống Ngao Thiên như đúc.
Hai người vội vàng tìm một cái lý do, mang theo Diệp cô Thành chạy ra ngoài phòng lớn.
Đến khi tới chỗ ngôi mộ, nhìn thấy ngôi mộ rỗng tuếch, Vương Hoãn Chi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp dùng một quyền đánh vào cây đại thụ ở bên cạnh, thân cây to lớn giống như bắp đùi đột nhiên ầm vang lên một tiếng rồi gãy ngang.
"Vô dụng, vô dụng, tất cả đều là một lũ vô dụng, để cho các ngươi lấy một cái xác chết mà thôi, thế mà cũng có thể gây ra nhiều chuyện như vậy."
Vương Hoãn Chi kích động tức giận hét lên.
Ngao Thiên có chút hơi ngạc nhiên nhìn Vương Hoãn Chi, không quá hiểu được vì sao lão ta lại tức giận đến như thế, phản ứng còn mãnh liệt hơn ông ta rất nhiều.
Nhưng chỉ có mình Vương Hoãn Chi có thể hiểu rõ, hận mới của lão ta và người thần bí còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm hận cũ.
Có lẽ Ngao Thiên không quá chắc chắn người thần bí này có phải là Hàn Tam Thiên hay không, bởi vì chủ yếu ông ta cũng chỉ nghe lão ta nói, nhưng chính Vương Hoãn Chi lại rất nắm chắc rằng người thần bí kia chính là Hàn Tam Thiên, bởi vì chuyện của lão ta và Phù gia thì lão ta chính là người biết rõ nhất.
Cho nên, nếu như hắn ta là Hàn Tam Thiên, Vương Hoãn Chi sẽ không muốn để cho mọi chuyện bại lộ mà phải chịu cảnh xấu hổ, hơn nữa lấy tu vi bây giờ của lão ta, sao lão ta không muốn giết người cướp bảo vật được chứ?
Thêm vào đó, Người thần bí có thân phận chưởng môn Tiên Linh đảo, đương nhiên là lão ta sẽ phải nghiền anh thành tro.
Diệp Cô Thành và Tiên Linh sư thái cúi thấp đầu, lúc này cũng không dám nói chuyện.
Thật ra sao bọn họ
không muốn lôi Người thần bí ra khỏi mộ để lấy được một ít tiên thi được chứ? Có thể nói rằng, trong lần Đại hội luận võ của Kỳ Sơn này, quả thực người này đã cướp lấy tất cả sự nổi bật của bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn họ mất mặt xấu hổ, từ lâu hai người đã hận thấu xương Người thần bí, hận không thể lộ da, cắt gân hắn ta.
Thi thể đã mất đi, hai người cùng vô cùng buồn bực, bị Vương Hoãn Chi mắng một trận, sắc mặt bọn họ lại càng khó coi hơn.
Ngao Thiên thấy tình hình không tốt, vội vàng đứng ra làm dịu bầu không khí:
"Nếu như mọi chuyện đã xảy ra rồi, có tức giận về chuyện ai đúng ai sai cũng không quan trọng nữa, ta thấy việc cấp bách nhất chính là nhanh chóng phái người đi tìm kẻ trộm xác đi."
Nghe thấy Ngao Thiên nói vậy, lúc này cảm xúc của Vương Hoãn Chi mới hơi hòa hoãn hơn một chút, đây cũng là cách duy nhất để thực hiện kế hoạch này.
Nửa đêm.
Người của Thực phong đều ra tay, Diệp Cô Thành dẫn theo mấy ngàn lính tinh nhuệ yên lặng xuất động.
Ngoại trừ thủ phong ra thì đều tiến hành tìm tòi điều tra tất cả những đỉnh còn lại.
Thần mộ trong Trung phong.
Rất nhiều người nhàn rỗi đến từ những thế lực khác nhau đã tụ tập ở đây từ lâu, bữa tiệc cảm ơn cũng không đến lượt bọn họ, rất nhiều người trong bọn họ đương nhiên là sẽ đặt mục tiêu ở trong Thần mộ này, một là do ai cũng chưa từng nhìn thấy Thần mộ, hai là do còn muốn nhìn xem nơi này có gì để có thể cướp đoạt được không.
Lỡ như có bảo bối gì đó bị bỏ quên, đối với bọn họ mà nói cũng có thể coi là phát tài rồi.
Cho nên, xung quanh Thần mộ đã bị Hàn Tam Thiên đào trống không từ lâu, tuy rằng đêm đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, tiếng người ồn ào.
Trong một hang động nào đó trên đỉnh Thần mộ, đến khi Tần Sương mang thi thể của Hàn Tam Thiên đi vào, Tô Nghênh Hạ và Bách Hiểu Sinh liền vội vàng đi lên, ba người hợp lực lại nâng Hàn Tam Thiên lên một khối băng rất lớn đã được chuẩn bị tốt từ trước.
Khi chiếc mặt nạ bị tháo ra, gương mặt góc cạnh kia của Hàn Tam Thiên thế mà lại bầm đen lại, đây chính là triệu chứng của việc trúng độc Thiên độc sinh tử phù, thoạt nhìn còn khiến cho người ta có chút sợ hãi.
"Tam Thiên...."
Tô Nghênh Hạ nức nở khóc rồi hô lên một tiếng, trong mắt lộ vẻ bi thương.
Bách Hiểu Sinh vỗ đùi, đứng dậy chỉ vào thi thể Hàn Tam Thiên rồi mắng:
"Lúc trước ta đã nói với người rồi, bảo ngươi ngàn vạn lần không nên đáp ứng yêu cầu vô sỉ của bọn họ, ngươi không chịu nghe theo, còn muốn chịu Thiên độc sinh tử phù, bây giờ thì tốt chứ? Thoải mái chưa?"
Vừa mắng, trong mắt Bách Hiểu Sinh cũng đầy nước mắt, ở chung sớm chiều với Hàn Tam Thiên lâu như vậy rồi, Bách Hiểu Sinh đã coi Hàn Tam Thiên là huynh đệ tốt của mình từ lâu lắm rồi.
Bởi vì là người lùn, cho nên từ lúc trưởng thành đến nay, dường như Bách Hiểu Sinh đã nhận được rất nhiều sự cười nhạo và thờ ơ của những người khác, cho dù có nắm được các loại tình báo trong giang hồ, nhưng ở trong mắt số đông, hắn cũng chỉ là một công cụ mà thôi.
Nhưng ở Hàn Tam Thiên, hắn lại cảm thấy không giống như vậy, Hàn Tam Thiên thật sự coi hắn là bạn bè để đối xử, lần cướp đoạt đồ đằng này, lúc có nguy hiểm, Hàn Tam Thiên đã cùng bảo vệ hắn và vợ của mình.
Cho nên, đối với Bách Hiểu Sinh mà nói, hắn cũng đã coi Hàn Tam Thiên là bạn bè tốt của mình, bây giờ nhìn thấy Hàn Tam Thiên gặp chuyện không may, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất suy sụp.
Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Tô Nghênh Hạ, Bách Hiểu Sinh thở dài, chuyện đến nước này thì cũng không thể che dấu được nữa, bèn kể lại tất cả mọi chuyện đã thương lượng với Lân Long về Thiên độc sinh tử thư cho cô biết.
- -----------------