Sau khi nghe xong, Tô Nghênh Hạ cũng không hề cảm động mà khóc lóc thảm thiết giống như những gì mà Bách Hiểu Sinh đã nghĩ, cô chỉ mang theo nước mắt mà mỉm cười, nhẹ nhàng giữ lấy tay của Hàn Tam Thiên, sau đó dịu dàng đặt lên mặt mình.
Đối với Tô Nghênh Hạ mà nói, hai người đã đi qua bao nhiêu năm gian khổ, tình cảm còn kiên cường hơn cả vàng, Hàn Tam Thiên lựa chọn như vậy, hoàn toàn giống suy nghĩ của cô.
Cô chỉ là đang biết ơn người này, biết ơn anh vẫn mãi mãi dùng tính mạng để che chở trước mặt cô.
Nhưng vào lúc này, Tần Sương lại chậm rãi đi về hướng này, nhẹ nhàng vỗ lấy bả vai của Tô Nghênh Hạ, nhìn cô rồi lộ ra một nụ cười miễn cưỡng:
"Yên tâm đi, hắn không có việc gì đâu."
Tô Nghênh Hạ có ý tốt gật đầu nói:
"Cảm ơn."
Tần Sương mỉm cười:
"Không phải là đã nói rồi sao, ta là sư tỷ của hắn."
Thật ra từ lúc Tần Sương nghe theo sắp xếp của Hàn Tam Thiên, thả đám người Tô Nghênh Hạ ra khỏi thiên thư, từ lúc ấy Tần Sương đã muốn chính thức giới thiệu mình với cô, nhưng mà, lúc Tần Sương tự giới thiệu mình, nàng đã cố ý nói hai chữ sư tỷ một cách rất nghiêm túc, rõ ràng, tuy rằng chuyện Tần Sương thích Hàn Tam Thiên là thật, nhưng Tần Sương cũng có giới hạn cho riêng mình.
Mặc dù có thể ở cùng một chỗ với Hàn Tam Thiên, cũng có thể là nghe theo duyên phận, mà không phải là lừa gạt.
"Thật ra. dường như Tam Thiên đã đoán trước được mình sẽ có loại kết cục này, cho nên hôm nay lúc ở trong rừng, hắn đã muốn ta giúp hắn hai việc, một là sắp xếp các ngươi ở chỗ này, sau đó để cho ta canh chừng chỗ rừng cây, nếu như có người nào lập kế chống lại hắn, thì ta sẽ làm ra tiếng động thật lớn, hấp dẫn những người ở gần đến nơi ấy, sau đó ẩn nấp thật kỹ, sau khi đám người kia rời đi rồi, thì hãy đào ngôi mộ, đưa thi thể của hắn đến nơi này." Tần Sương nói.
Lúc đầu khi nghe thấy những sắp xếp này của Hàn Tam Thiên, Tần Sương thật sự không thể nào tin nổi.
Nàng thật sự không thể nào hiểu được, vì sao Hàn Tam Thiên lại phải làm như vậy.
"Sư tỷ, ý của cô là, thậm chí Hàn Tam Thiên còn biết được chính mình sẽ bị giết, sau đó còn chôn luôn sao?"
Tô Nghênh Hạ kỳ quái hỏi.
Tần Sương gật đầu, đây cũng chính là tình huống nàng không thể nào hiểu được.
Nếu biết rõ chính mình sẽ chết, vậy vì sao Hàn Tam Thiên còn từ chối lời nhắc nhở lúc chiều của mình mà còn muốn đi tham gia chứ?
Chẳng lẽ hắn muốn chết hay sao? Nhưng rõ ràng là chuyện này không có khả năng.
"Cho nên, ý của ta là, chẳng lẽ Tam Thiên còn có sắp xếp gì với cái chết của chính mình hay sao?"
Tần Sương phân tích nói.
"Ha ha, còn có sắp xếp gì nữa? Còn có thể sắp xếp được gì nữa chứ? Đơn giản là sau khi chết đi rồi, nên đốt thành tro hay là chôn thi thể ở dưới đất để sau này biến thành bánh chưng thôi."
Bách Hiểu Sinh tức giận xen mồm nói một câu.
Đối với quyết định trước đây của Hàn Tam Thiên, rõ ràng là Bách Hiểu Sinh vẫn còn rất đau khổ và khó có thể tự kiềm chế bản thân được.
Tô Nghênh Hạ cũng không để ý đến Bách Hiểu Sinh, cô vẫn còn đang tự hỏi bởi những gì mà Tần Sương đã nói, Hàn Tam Thiên đã có thể đoán trước được mọi chuyện, giống như một
vị thần vậy, thậm chí ngay cả sau khi anh bị mắc mưu, để cho Tần Sương làm ra tiếng động lớn, có thể xác định chuyện mình bị chôn mà tính kế không chút thiếu sót nào.
Điều này cũng không chứng minh chuyện Hàn Tam Thiên làm sao học được thuật bói toán gì, mà là chắc Hàn Tam Thiên đã phân tích tất cả tình huống để tham gia bữa tiệc tối ngày hôm nay, thậm chí còn tính toán tất cả những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, cuối cùng, mới thể tính ra mỗi bước đi chính xác đến như thế này.
"Nếu như Tam Thiên đã suy nghĩ chu toàn đến như vậy, quả đúng là không thể nào không suy nghĩ gì về tính mạng của chính mình, chẳng lẽ, Tam Thiên đang giả chết hay sao?"
Tô Nghênh Hạ nghĩ đến đây, liền vươn tay ra dò xét hơi thở của Hàn Tam Thiên.
Sau đó, cô lại không tin là đánh một cỗ năng lượng vào trong cơ thể của Hàn Tam Thiên.
Nhưng điều khiến cho cô thất vọng chính là, Hàn Tam Thiên không chỉ đã chết, hơn nữa còn chết hoàn toàn.
Tần Sương nhìn thấy thế, cũng thử vài lần, nhưng vẫn nhận được kết quả như cũ.
"Ài!"
Bách Hiểu Sinh nhìn thấy vẻ mặt mất mác của hai người, không nhịn được mà thở dài, lắc đầu nói:
"Ta đi ra bên ngoài canh chừng."
Bách Hiểu Sinh vừa rời đi, bầu không khí ở trong phòng liền im lặng hơn rất nhiều, hai người yên lặng canh giữ ở bên thi thể của Hàn Tam Thiên, cuối cùng, cũng không biết là ai mở miệng trước, hai người nói chuyện về mọi thứ của Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ chia sẻ về chuyện gặp nhau của cô và Hàn Tam Thiên lúc ở Trái Đất, quen nhau, yêu nhau, Tần Sương cũng nói cho Tô Nghênh Hạ biết tất cả mọi chuyện lúc Hàn Tam Thiên mới đi đến thế giới Bát Phương và lúc ở phải Hư Vô.
Nhớ lại những chuyện này, trên gương mặt hai người cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Tô Nghênh Hạ mắng Hàn Tam Thiên lúc ở phái Hư Vô là đồ ngốc, cũng cảm ơn Tần Sương đã chăm sóc Hàn Tam Thiên, Tần Sương cũng rất hâm mộ tình yêu ngọt ngào giống như chim liền cánh của Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên, càng sùng bái vào một loại hy vọng xa vời hoàn toàn không có khả năng thực hiện được.
Hai người cười với nhau, kể cho nhau nghe, giống như là một đôi chị em đã xa cách từ lâu, tuy rằng từ góc độ nào đó mà nói, hai người có quan hệ tình địch với nhau, thậm chí còn là người xa lạ.
Nhưng bởi vì một người mà có liên quan đến nhau, thái độ của Tần Sương dành cho Hàn Tam Thiên, cũng không làm cho Tô Nghênh Hạ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng đúng lúc hai người còn đang nói chuyện về quá khứ của Hàn Tam Thiên, lúc này ngón tay của Hàn Tam Thiên lại hơi giật giật.
Mà trong cơ thế của anh, lại xảy ra những thay đổi lớn đến kinh thiên động địa!
- -----------------