Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2037: Vứt Thần Nhan châu đi


trước sau

"Đúng vậy a, ba ba, ba muốn đưa cho mẹ thứ tốt gì? Niệm nhi có không?" Hàn Niệm bị Tô Nghênh Hạ ôm lấy, lúc này khuôn mặt nhỏ ngây thơ cũng ngầng lên hỏi.

Hàn Tam Thiên thần thần bí bí cười một tiếng: “Nghênh Hạ, điều chỉnh hô hấp nhé, anh sợ em không khống chế được."

Tô Nghênh Hạ sắp lật trắng mắt*: "Lại không đưa ra thì để cho anh nếm thử tuyệt chiêu cào heo của hai mẹ con em, làm vẻ thần bí gì chứ."

(*) ánh mắt thể hiện sự khinh bỉ

Hàn Niệm cười hắc hắc, duỗi hai tay nhỏ ra làm vẻ muốn bắt.

Hàn Tam Thiên thấy như thế, cũng thuận theo ngã xuống đất, trong miệng kêu hô: “A, Niệm nhi thật là lợi hại, ba bị đánh bại rồi."

Hàn Niệm lập tức lộ ra nụ cười tươi sáng, cũng mặc kệ Hàn Tam Thiên đã ngã xuống đất, trực tiếp xông tới, cưỡi trên người anh, đôi bàn tay nhỏ múa máy hướng về phía ba của mình. Nhìn hai cha con đánh nhau, Tô Nghênh Hạ lộ ra hạnh phúc mỉm cười. Một nhà họ không biết đã bao lâu không đoàn tụ cùng một chỗ như thế, hưởng thụ hạnh phúc ấm áp của gia đình. Lúc này, cuối cùng mây tan có thể thấy mặt trời.

“Niệm nhi, bắt ba ba lại, mẹ tới đây." Tô Nghênh Hạ cười nói, cũng gia nhập hỗn chiến gia đình.

Trong lúc nhất thời, trong phòng đều là tiếng cười.

Tần Sương mới vừa ở phía dưới nghe Phù Mãnh phấn khích tự miêu tả lại trận chiến Bích Dao cung xong lên lầu, khóe miệng mang theo mỉm cười. Nàng có thể nghĩ ra được hình tượng Hàn Tam Thiên chiến thần ở chiến trường, làm cho tâm tư của nàng thiếu nữ bị rung động. Chỉ là thời điểm đi ngang qua cửa, nghe được tiếng cười trong phòng, cuối cùng nụ cười đông, ánh mắt lóe lên một tia ghen tị bị thương, quay về phòng của mình.

"A, mệt chết em rồi." Tô Nghênh Hạ xoay người, nghiêng người nằm cạnh Hàn Tam Thiên, thở hồng hộc.

Hàn Niệm vẫn cười trên người anh, xem như là cưỡi ngựa. Hàn Tam Thiên vừa đùa với Hàn Niệm, vừa cười rất vui vẻ.

“Đúng rồi, cuối cùng là quà gì thế, chồng à." Tô Nghênh Hạ kỳ quái hỏi.

Hàn Tam Thiên cười, đưa tay vào trong không gian của giới chỉ lấy Thần Nhan châu ra. Nhưng lúc thần thức đi vào, Hàn Tam Thiên ngây rồi. Thần Nhan châu đâu?!

Nhìn thấy biểu tình của anh, Tô Nghênh Hạ sững sờ ngồi dậy: “Anh... sẽ không nói cho em là anh vứt đi rồi chứ?"

"Không thể nào, đồ trong Không Gian giới chỉ sao lại vứt đi được?" Lúc này Hàn Tam Thiên cũng ngồi dậy, nữa khuếch tán thần thức!

Phi, vẫn không có! Chuyện khỉ gì xảy ra vậy?

Hay là nó có thể ẩn thân?! Hoặc là Thần Nhan châu còn chỗ kỳ lạ nào đó mà Hàn Tam Thiên không hiểu rõ?! Lại lần nữa phóng lớn thần thức. Lần này, Hàn Tam Thiên cơ bản có thể xác định, không thấy Thần Nhan châu đâu.

Hàn Tam Thiên choáng váng. Thật sự không vứt đồ, nhưng xác thực đã vứt đi. Lần này làm sao bây giờ? Chỗ Tô Nghênh Hạ còn dễ nói, nhưng sao đưa ra cho Ngưng Nguyệt và đám người kia đây?! Nói với họ vứt
đồ vào trong không gian giới chỉ, sau đó không thấy nữa?! Chuyện này giống như lúc ở Trái Đất, thời điểm nói điện thoại trên đường rơi tiền trên đất khác nhau ở chỗ nào chứ?! Đừng nói thuyết phục người khác, chỉ sợ người ta cảm thấy Hàn Tam Thiên là tên đần đang gạt người! Dù cho đây là sự thật!

"Cuối cùng là thứ gì chứ, sao anh lại vứt đi được?" Tô Nghênh Hạ kỳ quái nói.

Mặc dù cô cũng cảm thấy rất buồn cười nhưng vẫn tin Hàn Tam Thiên.

“Thần Nhan châu, vật trấn bảo của Bích Dao cung. Ngưng Nguyệt đưa cho anh mượn, để anh cho em dùng mấy ngày, có thể kéo dài vẻ đẹp. Anh còn định cho em niềm vui bất ngờ, nhưng đột nhiên lại không thấy đâu cả?" Hàn Tam Thiên ở bên cạnh buồn phiền giải thích, vừa tiếp tục dùng thần thức tìm kiếm.

Tô Nghênh Hạ ngẩn người: “Không phải chứ. Anh làm mất đồ quan trọng của người ta rồi?"

Hàn Tam Thiên cũng rất buồn phiền. Anh đã để Giang Hồ Bách Hiểu Sanh đi nghe ngóng tình huống xung quanh vào mấy ngày trước, bởi vì anh đã dự tính, Dược Thần các muốn thu người, tất nhiên sẽ xảy ra chiến loạn. Cho nên, Giang Hồ Bách Hiểu Sanh biến mất ba ngày đó, thật ra là sớm thay anh đi xem những cục diện này. Cuối cùng, trong cuộc chiến đó, tiện đường danh tiếng nhiều năm của Bích Dao cung nên anh mới trúng Bích Dao cung này.

Gió đông trong miệng anh chính là chỉ thời cơ và hiểu rõ được Phúc gia, cố ý để tam nữ lộ khuôn mặt, dùng chuyện này lên mặt với hắn, bảo đảm hắn sẽ nhục nhã. Nhưng anh tính toán tường tận như thế, cuối cùng cũng thành công, lại không nghĩ rằng, vẫn cứ bị lật xe.

Ngưng Nguyệt đưa thứ quan trọng như vậy cho mình, mà mình thật sự đã làm mất đồ của người ta, người ta sẽ nghĩ như thế nào?! Không tin tưởng là đương nhiên. Sợ nhất chính là Hàn Tam Thiên sẽ mất đi Bích Dao cung, như thế chẳng phải mất công dùng giỏ múc nước công sao?!

“Anh phi, thật sự không thấy, làm sao bây giờ?" Cả người Hàn Tam Thiên đều đơ, có hơi mờ mịt không biết phải làm sao.

“Có phải do đồ của anh nhiều quá không, nên nhất thời không tìm ra được?" Tô Nghênh Hạ hỏi.

Hàn Tam Thiên lắc đầu. Mặc dù đồ nhỏ không dễ tìm, nhưng dùng thần thức tìm sao có thể như người thường nhất thời không thấy đâu!

"Phi. Vốn còn muốn dỗ cho em vui, buổi tối hôm nay có thể vuốt ve an ủi một chút, nhưng ấm hay không không biết, anh chỉ biết, hiện tại trong lòng anh rất lạnh lẽo." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nhìn Tô Nghênh Hạ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện