Trong phái Hư Vô, rõ ràng là tất cả mọi người cũng không cách xa nơi ảnh lửa nổi lên ấy, trong khoảng thời gian ngắn đều cảm thấy rất khó hiểu.
Ban đầu bọn họ còn tưởng đại quân của Dược Thần các sắp tấn công đến.
Ngay cả phải Hư Vô cũng khiếp sợ như thế, như vậy lúc này cũng có thể đoán được Dược Thần các đang bàng hoàng như thể nào.
"Chuyện này...."
Người của Dược Thần các, một đám người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Nhìn thấy ánh lửa lên đến tận trời ở phía xa xa, muốn chạy về trợ giúp chỉ sợ cũng không kịp nữa.
Diệp Cô Thành cảm nhận được sự đau đớn bỏng rát ở trên gương mặt, cắn chặt răng đến mức có thể vỡ vụn, sao có thể như thế được!
“Kế phản gián, không, là hai kế phản gián, rõ ràng là Hàn Tam Thiên biết chủng ta có gian tế, cho nên đầu tiên đã dùng kế phản gián, khiến cho chúng ta cố ý phòng bị, sau đó lại sử dụng thêm một kế phản gián nữa, thành hai lần, chờ chúng ta hoàn toàn buông lỏng phòng bị rồi, hắn ta lại dùng kế điệu hổ ly sơn."
Ngô Diễn cau mày, vô cùng tức giận.Một chiêu này của Hàn Tam Thiên, dường như khiến cho bọn họ khó lòng mà phòng bị được.
"Hàn Tam Thiên, loại người để tiện vô sỉ ấy, thế mà lại dùng những thủ đoạn này để chơi ta."
Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh giá, nhẹ giọng tức giận quát, trong mắt là lửa giận đang phun trào, thậm chí còn hận không thể trực tiếp đốt Hàn Tam Thiên thành tro ngay tại chỗ này.
"Ngô Diễn, ngay lập tức mang theo lính tinh nhuệ, cùng ta đi giết tên khốn ấy.”
Tức giận quát lớn, Diệp Cô Thành hận không thể uống máu Hàn Tam Thiên, lột da Hàn Tam Thiên, nói xong hắn ta liền muốn bay về phía ánh lửa đang bùng lên kia.
"Tên ngu ngốc này, người còn ngại lão tử chưa đủ tổn thất hay sao?"
Nhưng đúng vào lúc này, Vương Hoãn Chi lại hét lớn một tiếng.
Có tiến lên thì cũng có ý nghĩa gì nữa chứ? Lấy khoảng cách từ nơi này đến phải Hư Vô, cho dù là cao thủ bay qua, ít nhất cũng cần nửa giờ, mà lấy tình hình tấn công ở trước mắt, sau nửa giờ, tiểu độilính tinh nhuệ của lão ta chắc cũng không còn nữa.
Nếu như Diệp Cô Thành đi đến đó, cũng chỉ khiến cho người khác mai phục thôi.
“Sao chúng ta có thể trơ mắt nhìn như vậy được?"
Diệp Cô Thành không cam lòng quay đầu lại nói.
"Nếu như ngươi có được một nửa đầu óc của Hàn Tam Thiên, thì bây giờ ngươi cũng sẽ không nói câu này với ta."
Vương Hoãn Chi tức giận trừng mắt nói, lão ta sắp giận đến mức nổ phổi rồi:
"Cái gì mà đệ tử thiên tài của phải Hư Vô chứ, cũng không có gì hơn thế."
Để lại một câu, Vương Hoãn Chi vẫn chưa hết tức mà quát lớn:
“Con mẹ nó còn đứng ngắn người ra đó làm gì? Còn muốn chờ Hàn Tam Thiên xử lý xong đội quân mai phục, rồi đến tấn công chúng ta sao? Nhanh chóng cút về núi mà canh chừng cho ta."
"Con mẹ nó, đúng là một kẻ ngu ngốc."
"Thiên tài của phái Hư Vô sao? Thế mà lại bị một tên rác rưởi của phái Hư Vô đùa bỡn chạy vòng quanhnhư vậy ư? ĐCM!”
Vương Hoãn Chi không ngừng chửi rủa, dưới sự khuyên can của mấy tên thuộc lạ, lúc này mới miễn cưỡng quay trở về chủ trưởng.
Diệp Cô Thành củi thấp đầu, lúc ngẩng đầu lên, lại đối mặt với ánh mắt khinh thường và phẫn nộ của đám người cao tầng trợ giúp Vương Hoãn Chi.
"Ngươi nên dành thời gian suy nghĩ lại đi, thiếu niên thiên tài, ha ha!"
"Nếu ngươi còn khiến cho tôn chủ tức giận thêm lần nữa, ngươi cứ chờ đi.”
“Con mẹ nó, vừa ngu ngốc vừa làm chuyện ngu ngốc, quy về rồi nghĩ thật kỹ đi."
“Nếu không, tối nay hồn ma của đội quân tinh nhuệ sẽ quay về tìm ngươi đế báo thù đấy.”. Cập nhật truyện nhanh tại [ TRU MTRUYEN.C OM ]
Bọn họ đối với chuyện mà Diệp Cô Thành làm, rõ ràng là vô cùng không vừa lòng, hơn nữa tất cả mọi người đều là thuộc hạ của Vương Hoãn Chi mà làm việc, đều là những người có chức vị cao tầng, ai cũng coi nhau là đối thủ cạnh tranh. Nhìn thấy có cơ hội như thế, sao có thể bỏ qua chuyện đạp cho đối phương một cái được chứ?
Diệp Cô Thành nghe thấy những lời chửi rủa và tràophùng này, hai năm đám siết chat run nhé nhe.
Han la dường đường là thiên chi kiêu tử, từ lúc nào đến lượt mấy tên rác rưởi này giáo hắn hắn a chứ? Quan trọng nhất là, trong đám người này hôn ta la một trong những kè đưoc Vuong Hoan Chi coi trọng nhất, thêm vào chuyện hắn ta còn trẻ tuổi, tiền đồ trong tương lai là không thể đoán được.
Nhưng buổi tối ngày hôm nay, tình hình rõ ràng đã thay đổi. Các ngươi nói bay it thôi, chùng ta cũng chỉ là không đoán được, tên rác rưởi chết tiệt như Hàn
Tam Thiên, thể mà lại thành thao mưu kế, chúng ta chỉ là bất cần thôi."
Ngô Diễn cứng rắn chống lại đám người kia, dù sao Vương
Hoãn Chi cũng đã rời đi rồi.
Đúng vậy, Cô Thành chì là khinh thường những thù doạn ti tiện này nên chỉ muốn chơi với hắn mà thôi."
Thủ phong trường lão cũng đừng ra che cho Diệp Cô Thành.
Dù sao, Diệp Cô Thành cũng là cây đại thụ bây giờ của bọn họ.
Ha ha, bắt cần ư? Đầu óc không bằng người khác thì cứ thừa nhận đi, đến chết rồi còn mạnh miệng.""Ta cũng có thế nói rằng do ta không thích theo đuổi danh lợi, nếu không, vị trí tam đại chân thần còn đến lượt người khác chắc, nó đã trở thành vật trong bàn tay ta từ lâu rồi."
Lại một gã nữa cười nói, sau đó bỗng nhiên cắn răng dữ tợn quát lớn:
"Khoác lác hả, con mẹ nó ai mà chả làm được.”
"Các ngươi!"
Thủ phong trưởng lão thở hổn hển, nhưng lại không thể cãi lại.
"Đủ rồi!"
Diệp Cô Thành lạnh giọng quát lớn, trừng mắt nhìn Thủ phong trưởng lão, lạnh lùng nói:
“Ngươi còn chê rằng chúng ta còn chưa đủ mất mặt hay sao? Chúng ta đi!"
Nói xong, Diệp Cô Thành lạnh lùng mang theo đội quân, tiến về nơi đóng quân ở dưới chân núi.
Sắc mặt Thủ phong trưởng lão xấu hổ, vội vàng cất bước đuổi theo, đi được một lát, rốt cuộc cũng không thể nhịn được mà nói:"Cái này, Cô Thành, ngươi cũng đừng tuc giận với su phụ, ta chỉ là không thể nhìn vừa mắt đám chó nuôi kia thôi, bình thường lúc ngươi uy phong lẫm liệt, một đám người dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, bây giờ chỉ gặp chút khó khăn, ngay lập tức chúng lại trở mặt thành chó dữ, hận không thể cắn chết người.”
"Đúng vậy, Thủ phong sư huynh cũng chỉ là quan tâm ngươi, không phải là vì không muốn nhìn thấy người bị làm nhục hay sao?"
"Theo ta, tất cả chuyện của đêm nay, đều là do tên Hàn Tam Thiên chết tiệt kia gây nên. Con mẹ nó, sớm muộn gì cũng có ngày, chúng ta băm xác tên khốn kia thành trăm ngàn mảnh."
Sắc mặt Ngô Diễn lạnh như băng, nói với Diệp Cô Thành:
“Sau việc này, sự tín nhiệm mà Vương Hoãn Chi dành cho ngươi sẽ giảm xuống, về sau chúng ta phải làm việc thật cẩn thận mới được."
“Bây giờ Hàn Tam Thiên có thế gặp được nhân mã của Phù gia thành Thiên Lam rồi, giờ lúc nào cũng có thể sẽ lao xuống núi, chúng ta cần phải rất cẩn thận, nếu như bại lộ thì..."Ngô Diễn cũng không nói tiếp, nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng rồi.
Diệp Cô Thành nghiêm mặt, gật gật đầu, nâng giọng quát lớn:
"Mọi người chạy trở về chân núi cho ta ngay lập tức."
"Vâng!"
Đại quân xông lên, không ngừng thúc ngựa về phía chân núi.
Mà ở trong phải Hư Vô.
Ngay lúc đám người phái Hư Vô hoảng sợ không thể yên lòng được, lúc này lại nhận được tin chiến thắng từ đệ tử, ngọn núi phía sau bỗng nhiên có đại quân của Phù gia tiến đến, lính tinh nhuệ mai phục bên đường của Dược Thần các ngay lập tức bị đánh tan, song phương giao chiến.
Nhưng điều khiến cho nhóm lính tinh nhuệ của Dược Thần các không ngờ đến chính là vốn đại quân Phù gia bị "mai phục" này lại không hề hoảng hốt, ngược lại còn có chuẩn bị từ trước rồi tiến hành giao chiến với bọn họ.
Sau đó không lâu, hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại dẫn mấy trăm kỳ thú bỗng nhiên tiến hành đánh úp từsau lưng đối với nhánh quân tinh nhuệ của Dược Thần các.
Nghe đến đấy, một đám người phải Hư Vô càng thêm sửng sốt.
Đồng thời, tất cả mọi người cũng không nhịn được mà đặt ảnh mặt lên người Nhược Vũ đang ở bên cạnh Tam Vĩnh đại sư.
Sau thắng lợi ngày hôm nay, tất cả kỳ thú đều được phải Hư Vô tạm thời bố trí cho nghỉ ngơi ở sau ngọn núi của Tử phong, được Nhược Vũ dẫn dắt đệ tử phụ trách chăm sóc.
"Chuyện này... Chuyện này là không thể nào, đảm kỳ thủ phía sau Tứ phong hoàn toàn không có động tĩnh gì."
Nhược Vũ vô cùng kỳ quái mà lớn tiếng nghi ngờ nói.