“Có phải là người nhìn lầm không?"
Tam Vĩnh nói.
"Trưởng lão, nếu chỉ là có một hai con chạy đi, Nhược Vũ và các đệ tử khác có thể sẽ nhìn lầm, nhưng mà, nếu như có cả trăm con, đừng nói là những đệ tử canh giữ ở Tứ phong, cho dù là cả phái Hư Vô, cũng không thể nào không phát hiện ra được.”
Những lời mà Nhược Vũ nói khiến cho mọi người đều phải gật đầu, đúng vậy, cả trăm con kỳ thú bay ra khỏi phải Hư Vô, đó cũng không phải là động tĩnh nhỏ gì hết, không có đạo lý nào lại không phát hiện ra.
"Tên Hàn Tam Thiên này. Rốt cuộc đã làm thế nào để có thể mang theo cả trăm con kỳ thú bất ngờ đánh úp đội quân tinh nhuệ của Dược Thần các chứ?"
Nhị phong trưởng lão rất nghi ngờ nói.
“Đúng vậy, đừng nói là kẻ địch không biết, ngay cả chúng ta cũng không biết. Càng quan trọng hơn chính là, đội quân của Diệp Cô Thành ở dưới chân núi, thế mà lại bỏ chạy một cách thần kỳ và bất ngờ, sau đó lại vội vội vàng vàng trở về, không biết rốt cuộc Hàn Tam Thiên đã làm gì với bọn họ."“Mặc kệ đi, dù bao bây giờ phái Hư Vô cũng là liên minh với hắn."
Nghe thấy những người khác nói vậy, Tam Vĩnh và Lâm Mộng Tịch cũng gật gật đầu, may mắn thay Hàn Tam Thiên không phải là kẻ địch, nếu không, phía bị mệt mỏi, tinh thần không ổn định do các cuộc chiến bất ngờ sẽ là bọn họ.
Lúc mọi người còn đang nói chuyện, lại có thêm một người đệ tử nữa vội vàng chạy vào, đi đến trước mặt Tam Vĩnh, hành lễ một cái rồi nói:
"Khởi bẩm trưởng lão, chưởng môn và Hàn Tam
Thiên đã trở lại."
Tam Vĩnh cười:
"Mau mau cho mời."
Đệ tử gật gật đầu, không lâu sau khi lui xuống, Hàn Tam Thiên mang theo Tân Sương và Tô Nghênh Hạ, chậm rãi bay về phía này.
Người của phái Hư Vô ngơ ngác nhìn nhau, chuyện này. Chuyện này cũng không đúng lắm.
Hàn Tam Thiên không mang quân đội của Phù gia vào thì cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao cũng phải mang những tùy tùng và đảm ky thủ đã thamgia chiến đấu đi vào chứ?
Nhưng vấn đề là, chỉ có ba người Hàn Tam Thiên quay về mà thôi.
Hàn Tam Thiên không mang theo đám người Bách Hiểu Sinh, thật ra là vì sợ đánh rắn động cot, sau khi hạ xuống, Hàn Tam Thiên thế mà cũng không dừng lại, chỉ để lại một câu rồi mang Tô Nghênh Hạ quay trở về.
Thấy Hàn Tam Thiên không ở lại, một đám đệ tử lại vây chặt Tần Sương như nêm cối.
“Chưởng môn, rốt cuộc buổi tối ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao. Tại sao có thế như thế được?"
“Đúng vậy, chuyện này đúng thật là khiến cho người khác không thế nào tưởng tượng được."
Tần Sương quay mắt nhìn, nhìn thấy một đám đệ tử phái Hư Vô đang không hiểu chuyện gì, ngay cả những trưởng lão và Tam Vĩnh cũng thế, ngay lập tức nàng không nhịn được mà cười một cái.
Thật ra ngay lần đầu tiên khi nàng nghe thấy Hàn Tam Thiên nói kế hoạch này ra, nàng cũng vô cùng khiếp sợ. Đến buổi chiều, Hàn Tam Thiên liền bảo nàng giả vờ như đang du sơn ngoạn thủy cùng với hai vợ chồng bọn họ, nhưng đến giờ ăn cơm tối, TầnSương lại lấy cớ đi nhà vệ sinh.
Trên thực tế, Hàn Tam Thiên đã thông báo trước cho Tiểu Thiên Lộc Tì Hưu đứng cho nàng ở phía sau viện, cũng mang nàng đi đến thành Thiên Lam.
Đội quân của Phù gia đã bị thuyết phục một cách nhanh chóng, dù sao, trận chiến này cũng có mối quan hệ mật thiết đến bọn họ.
Trước khi cuộc chiến xảy ra, bọn họ cũng đã có mấy lần muốn mang binh bọc đánh từ phía sau, nhưng khổ nổi trên đường lên núi luôn có quân
mai phục, mấy đội quân nhỏ đi đều bị mai phục và tiêu diệt, tổn thất nghiêm trọng, cho nên vẫn khó có thể trợ giúp được.
Đối với bọn họ mà nói, hành động khuyến khích chiến đấu của Tần Sương là rất nguy hiểm, nhưng đó cũng là một cơ hội tốt.
Không đi giúp đỡ, hai nhà Phù Diệp chỉ sẽ rơi vào khốn cảnh, đây chính là cơ hội để bọn họ phát triển căn cơ, sao bọn họ có thể không coi trọng được chứ.
Đến buổi tối, Hàn Tam Thiên biết rằng hành động lúc chiều của mình đã bị những phản đồ trong phái Hư Vô mật báo cho Diệp Cô Thành, chuyện này anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì lúc du sơn ngoạn thủy ấy, là Hàn Tam Thiên cố ý cho bọn họ thấy.Nhưng mà đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chuyện này cũng không tổn thất gì, được ở bên Tô Nghênh Hạ, bản đồ thực tế của phải Hư Vô anh cũng được nhìn.
Sau đó, Hàn Tam Thiên giả vờ tập hợp đội quân, sau đó lại rải tin tức rằng muốn đánh đại bản doanh của Dược Thần các một cách bất ngờ.
Trên đời này, thật thật giả giả, giả giả thật thật, quả thật là không dễ gì mà tin được, nói dỗi cũng không dễ dàng lừa được ai, nhưng những lời thật thật giả giả lại khiến cho người ta tin tưởng một cách dễ dàng.
Một bộ song kế phản gián, trong giả có thật, trong thật có giả, một khi Diệp Cô Thành trúng kế, thì sẽ điệu hổ lý sơn.
Về phần Hàn Tam Thiên khiến cho trăm con kỳ thú bỗng nhiên xuất hiện.
Đó là do lúc chiều khi Hàn Tam Thiên du sơn ngoạn thủy ở Tử phong, thì anh đã chuẩn bị thật tốt để mang một đám kỳ thủ bỏ vào bên trong Bát Hoang thiên thư của mình.
Người bên ngoài không biết chuyện này, đương nhiên cũng sẽ không biết rõ tình huống này là gì.Nhìn thấy cũng chi có một mình anh, nhưng bỗng nhiên, lại có thế thả ra hàng nghìn hàng vạn quân, ai lại không ngó người ra cơ chủ?
"Các ngươi muốn biết sao?"
Đánh bất ngờ một cách thành công, tâm trạng của Tần Sương không tệ, nhìn lướt qua mọi người.
Một đám người gật đầu như giã tỏi, dùng đôi mắt mong chờ nhìn về phía Tần Sương.
"Ta cũng muốn nói cho các ngươi biết, nhưng mà, bây giờ không có thời gian, bây giờ hãy tập hợp các đệ từ của phải Hư Vô đến đây ngay lập tức."
Tần Sương nói.
Lời này vừa nói ra, một đám người hai mặt nhìn nhau, lúc này lại tập hợp làm cải gì?
Đầu tiên Tam Vĩnh tiền lên rồi nói:
"Sương Nhi, không, chường môn, lúc này cũng đã muộn rồi, còn tập hợp làm gì?"
"Đúng vậy, bây giờ đội quân tinh nhuệ của Dược Thần các đã bị chúng ta tập kích, tạm thời mà nói, tối nay chúng ta có thể nghỉ ngơi dưỡng sức chử."Nhị trưởng lão cũng nhíu mày nói.
Tập hợp u? Đương nhiên là vì muốn tấn công rồi!”
Tần Sương nhẹ giọng cười lạnh:
"Để cho các đệ tử đến đại điện tập hợp ngay lập tức, mười phút sau, tất cả tấn công đại quân đóng dưới chân núi của Dược Thần các."