"Nói không sai, không thấy người ta và Tiên.
Nhi rất xứng đôi sao?"
"Người ta rất đẹp trai, mà có người thì đây bụi đất, còn đang thổ huyết, lập tức phân cao thấp.
"
Mấy vị trưởng lão, thấy tộc trường đã nói vậy thì tự nhiên cũng không cần khách sáo nữa, nhao nhao lạnh giọng mà nói.
Nghe nói như thế, tiểu Tiên Nhi có chút cúi
đầu, trên mặt đều là xấu hổ.
"Các ngươi.
" Ngũ trưởng lão tức giận xanh cả mặt, cắn chặt hàm răng.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, Bùi Hổ mạnh nhất của bọn hắn đã bại, nhân số cũng không chiếm ưu thế, nếu như cứ còn day dưa thì người chịu thiệt chính là bọn hắn.
"Thiếu gia, lưu được núi xanh, không sợ không còn củi, bọn hắn đã rắn chuột một ổ chúng ta rút lui trước.
" Ngũ trưởng lão nghiêm nghị cả giận nói bên tai Bùi Hổ.
Nhưng khi Ngũ trưởng lão đã nghiêm nghị ra lệnh thì hắn không thể không nghe.
Huống hồ, hắn cũng biết, nếu như ngay cả tộc Kỳ Lân cũng đứng về phía Hàn Tam Thiên vậy thì một khi đánh lên, người thua thiệt chỉ có thể là chính bọn hắn.
"Sơn thủy gặp lại, các ngươi chờ đó cho ta.
" Hung dữ ném câu nói tiếp theo, Bùi Hổ quay người mang theo người muốn rời khỏi.
Nhưng vừa mới đi, dưới chân lại đột nhiên bị tấn công, cả người mất đi trọng tâm, lập tức nửa quỳ trên mặt đất.
"Ta có nói để các ngươi đi rồi sao?" Lúc này, Hàn Tam Thiên lạnh lùng mà nói.
Lời này vừa nói ra, thêm Bùi Hổ trực tiếp ngã xuống, khung cảnh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Cho dù vừa rồi tộc Kỳ Lân lên tiếng ủng hộ Hàn