Hắn làm sao có thể nhẫn?
Hắn không thể nhịn, Ngũ trưởng lão hiển nhiên cũng không thể nhẫn.
Chuyện này đã không còn là đơn độc đánh nhau, mà là chuyện liên quan đến danh dự gia tộc.
"Ngươi có gan thì lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa." Bùi Hổ nằm rạp trên mặt đất, lạnh.
lùng mà nói, âm thanh tràn ngập băng lãnh và vô tình.
Ở đây không ít người nghe thấy thì không khỏi sợ hãi.
"Lẽ nào lại như vậy, người quả thực khinh người quá đáng." Bùi Hổ cũng không nhịn được nữa, tức giận đứng thẳng lên, liền muốn xông về phía Hàn Tam Thiên.
Thánh Nhiên vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu, mấy vị trưởng lão liền nhanh chóng ngăn cản Bùi Hổ đang nổi giận lại, mà lúc này Thánh Nhiên bước nhanh đến trước mặt Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng mà nói: "Thiếu hiệp, người đã đánh thắng, còn hùng hổ dọa người làm gì? Phải nên khoan dung độ lượng."
Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười lạnh, nhìn qua Thánh Nhiên: "Tộc trưởng Kỳ Lân đúng
không? Ta cũng tặng người một câu nói, chưa rõ chuyện của người khác, chớ khuyên người khác hướng thiện"
"Cái này..." Thánh Nhiên á khẩu không trả lời được.
"Nghiệt chướng, người thấy tộc Đào Ngột có thể khi dễ thật sao?" Thấy Thánh Nhiên đã vấp phải trắc trở, Ngũ trưởng lão của tộc Đào Ngột tức giận la lên.
Hắn vừa mới nói xong, tộc nhân của tộc Đào Ngột đi theo phía sau hắn liền rút đao ra, từng người ai cũng trông vô cùng hung ác, nhắm vào Hàn Tam Thiên.
"Thiếu hiệp, ngài hà tất phải như vậy chứ?" Mấy vị trưởng lão thở dài bất đắc dĩ nói.
"Tộc Đào Ngột có thể lực cường đại, gây hấn với bọn hắn, đối với ngài không có bất kỳ chỗ tốt nào cả.".
"Mọi chuyện lưu lại đường lui, ngày sau còn có thể gặp nhau."
Hàn Tam Thiên cúi đầu xuống, nhìn thiên hỏa nguyệt luân trong tay: "Gặp