Trần Dĩ Hân nhìn cô với ánh mắt căm phẫn, từ lúc cô ta quen biết anh.
Đường Quân Viễn chưa bao giờ dùng ánh mắt thâm tình như vậy mà nhìn cô ta.
Mặc dù anh đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, nhưng anh luôn lãnh đạm và giữ khoảng cách.
Cô ta cũng biết được giữa anh và cô từng yêu nhau, Trần Dĩ Hân như không cam tâm tại sao cô đã bỏ anh khi anh không có gì rồi rời đi.
Một người như vậy mà anh lại…? cô ta là không chịu thua được.
Trong suốt bữa cơm vẫn bình thường, nhưng cô biết luôn có ba ánh mắt nhìn về phía mình.
Một người là Hạ Anh, bà như muốn mắng cô không biết lễ giáo, Trần Dĩ Hân thì lại đưa ánh mắt đố kỵ, còn anh cô không biết anh nhìn cô là vì hàm ý gì.
Nhưng chỉ cần như vậy là đủ, anh vẫn ở đây mỗi ngày đều thấy anh cũng đủ mãn nguyện rồi.
Lương Y Thần bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Sau khi hai người lớn trong nhà dùng cơm xong, cô cũng đứng dậy.
Đi dạo ngoài vườn tản bộ, đã vào đông tiết trời cũng lạnh dần.
Nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, Lương Y Thần ngước mắt nhìn những vì sao trên kia.
Bỗng dưng nghe thấy bước chân, khi quay lại thì thấy Trần Dĩ Hân đã đi tới.
" Không ngờ chị dâu cũng có tâm trạng ở đây ngắm sao, nhàn nhã quá rồi."
Cô chỉ cười khinh một cái." Hai từ chị dâu này phát từ miệng cô, sao tôi lại cảm thấy có mùi vị chua vậy."
Cô ta như muốn xông đến xé rách miệng cô, nhưng cô ta không thể vì một chút nóng giận mà hư chuyện được.
Nhưng cô lại nói tiếp.
" Sao, thèm được Vi Vi gọi là chị dâu lắm đúng không.
Cũng muốn nhàn nhã như tôi, muốn được mọi người trong nhà gọi cô một tiếng nhị thiếu phu nhân phải không."
" Cô!"
" Dĩ Hân dù gì cũng là nhị thiếu phu nhân, là vợ của Quân Viễn, cũng là con cháu của Trần gia một người thấp hèn như cô không có tư cách nói con bé." Hạ Anh đi đến mắng nhiếc cô.
Cô ta thấy bà thì đi đến, đưa ánh mắt thách thức nhìn cô.
Lương Y Thần hiện lên ý cười nhạt nói." Thấp hèn thì đã sao, bà coi thường tôi.
Uy hiếp tôi rời xa Quân Viễn muốn tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy.
Đó là trước kia, bây giờ bà không có cái tư cách đó đâu."
" Bà nói cô ta là con dâu, là vợ của anh ấy." Cô dời tầm mắt nhìn cô ta." Theo tôi được biết thì cô và anh ấy chưa kết hôn thì vợ chồng gì chứ,ngay cả trái tim của anh ấy cô cũng không lấy được.
Chỉ một chút tình cảm anh ấy cũng không cho cô, thì cô tự nghĩ mà xem."
Cô ta khuôn mặt méo mó, chỉ thắng mặt cô.
“Cô cũng chỉ là loại phụ nữ lẳng lơ, cũng chỉ là một người phụ nữ làm tiền thôi.
Vì anh ấy từ bỏ sự nghiệp, cô xem thường anh ấy.
Rồi đến bên Đường Quân Vũ cô tưởng mình tốt đẹp lắm sao.
Sau khi