Về đến nhà cô đã ngất đi vì lạnh, cả người cô cứ run lên bần bật. Cô cứ nằm lì bì ở trên giường, và nằm miên man vì ở ngoài mưa quá lâu.
Cả đêm qua hắn vẫn không về nhà dù chỉ một lần. Hắn không biết cô đã phải sốt cao, phải mời bác sĩ gia đình đến. Bà quản gia đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho cô.
Cô thức dậy đã là 9 giờ ngày hôm sau, cả người của cô mệt mỏi và uể oải không ngưng, đầu cô nó cứ quay cuồng như trong mơ vậy...
Cô chậm rãi bước xuống lầu, nhìn ngó xung quanh để tìm bóng dáng quen thuộc, nhưng chẳng thấy đâu... một sự thất vọng trà trề...
- Cô dậy rồi sao? Cô cảm thấy đỡ mệt hơn chưa?_ bà quản gia đang làm việc thấy cô xuống, thì liền bỏ dở và lấy cháo cho cô.
- Cháu...cháu đỡ rồi, mà hôm nay anh ấy không về ạ? (Ý cô hỏi Duy - chồng cô.)
Bà quản gia trả lời thật thà:
- Không, cả đêm qua cậu chủ không có về nhà. Tôi có gọi nhưng mà cậu ấy không bắt máy.
Nói rồi bà xin phép cô rồi đi làm tiếp công việc của mình.
Cô ngồi trên bàn ăn mà tâm trí cứ ở đâu. Đêm hôm qua tại sao hắn lại không về chứ? Lại còn không nghe điện thoại nữa chứ.
Có khi nào đêm qua hắn đã ở cùng với Trinh hay không? Không thể nào... không thể nào xảy ra chuyện như vậy được!
[...]
Sau khi dùng bữa xong xuôi, cô làm cơm trưa đem đến công ty cho hắn. Cô muốn biết cả đêm qua hắn đã ở đâu, ở với ai và làm những gì.
__________
*Tại phòng làm việc của hắn*
Hắn đang mệt mỏi nằm ngửa trên chiếc ghế của mình. Cả ngày hôm qua hắn đã không chợp mắt được một tí nào.
Hắn cứ suy nghĩ về cô, tại sao cô lại có những hành xử thô lỗ như vậy? Lúc trước cô không bao giờ có thái độ như vậy.
Hắn rất muốn về nhà để xem cô như thế nào. Nhưng hắn lại không muốn gặp mặt cô.
Hôm qua, sau khi đưa Trinh từ quán cafe trở về căn hộ của ả thì hắn ta lập tức đến công ty luôn. Lúc đến công ty thì trời đổ mưa, hắn cứ nghĩ là cô đã về đến nhà an toàn rồi, cho nên cũng không gọi điện hỏi han, nhưng hắn lại không ngờ, cả đêm qua cô sốt li bì vì ngấm nước mưa.
- Thưa giám đốc, ở dưới sảnh có người tên Trinh muốn gặp anh_ quản lý của hắn lên tiếng.
Hắn ta nhíu mày nhìn người quản lý của mình vài giây, rồi gật đầu đồng ý.
Ả ta lại đến đây có chuyện gì? Ả ta đang có âm mưu gì hay sao? Hôm nay hắn phải trị dứt điểm ả ta mới được.
Cửa phòng được mở ra, ả ta bước vào với bộ váy đen, hở ngực. Thấy hắn ta, ả nở nụ cười tươi.
- Cô đến đây có chuyện gì?
- Em...em đến để cảm ơn anh đã đưa em về._ coi ta giả vờ nhẹ giọng.
- Chỉ có mỗi vậy thôi sao? Hay cô đến đây với một âm mưu gì khác?_