Những người đã phải chờ đợi một đêm như bừng tỉnh, họ nhìn không chớp về phía hồ Okutama, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Trận chiến kinh điển nhất trong năm mươi năm qua sắp bắt đầu.
"Hừ. Không nghe lời khuyên của tôi ư, tôi sẽ xem cậu lấy gì để tỷ thí với Tanabe Yaro.” Dưới đài cao, khóe miệng Chung Nam nhếch lên một nụ cười lạnh.
Advertisement
Bên cạnh ông ta có vài người Nhật Bản khác. Tu vi của đám người này không cao, chỉ đến Thần Hải mà thôi, nhưng mỗi một động tác đều mang theo một loại cảm giác hất hàm sai khiến, hẳn là đệ tử đến từ các dòng họ lớn của Nhật Bản.
Advertisement
“Trưởng lão Chung, anh cảm thấy tỷ lệ thắng trận của cậu ta là bao nhiêu?” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trong đám thanh niên kia cất tiếng hỏi.
Chung Nam cười nói: "Không tới ba mươi phần trăm.”
“Mitsui Noo, ông Chung Nam này chính là trưởng lão đặc biệt của nhà Mitsui các cậu sao?” Có người không nén được sự tò mò bèn hỏi.
Mitsui Noo, người đứng đầu đời tiếp theo của gia đình Mitsui, một trong những người trẻ tuổi quyền lực nhất Nhật Bản.
Điều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ hơn chính là, một người liên lạc của tổ chức Nghịch Luân ở Nhật Bản như Chung Nam lại có thể trở thành trưởng lão đặc biệt của nhà Mitsui Nhật Bản.
Mitsui Noo ngạo nghễ nói: "Đúng vậy. Ban đầu ông ta là thành viên của Nghịch Luân ở Việt Nam, tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ. Có anh ta trấn giữ nhà Mitsui thì nhà Mitsui chúng tôi không sợ bất cứ vụ ám sát nào.”
"Quá giỏi."
Trong mắt đám thanh niên bên cạnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có năng lực biến một người tu hành cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ thành trưởng lão của, cái giá phải trả cho việc này có lẽ chỉ mình các dòng họ cấp cao như nhà Mitsui mới trả nổi.
Nhưng trong lòng mấy người lại cảm thấy khinh thường Chung Nam. Bản thân là thành viên Nghịch Luân nhưng lại trở thành trưởng lão nhà Mitsui, đây đã là phản quốc
rồi. Dám phản bội cả quốc gia của mình thì còn có chuyện gì ông ta không làm được.
"Đám con ông cháu cha này biết gì?" Thấy biểu cảm của mấy người kia, Chung Nam cười lạnh trong lòng: "Nếu không trở thành trưởng lão đặc biệt của nhà Mitsui và dùng tài nguyên của nhà Mitsui thì bản thân làm sao có thể tự tăng cấp tu vi được? Ông ta dốc sức vì Nghịch Luân, liều chết liều sống nhưng cũng chẳng được lợi lộc gì. Với thực lực hiện giờ của ông ta, cho dù trở lại Nghịch Luân thì cả Long Vương cũng không đánh lại tôi.”
"Quốc gia là gì! Phẩm giá là gì! Đều là giả hết, chỉ có thực lực mới là thật.”
Chung Nam nhìn lên Đường Tuấn đang ở trên đài cao với ánh mắt châm chọc: "Lấy yếu đánh thắng mạnh là ngu ngốc. Dùng sức mạnh cá nhân đối địch với cả một quốc gia là không biết tiến lùi. Tôi đã khuyên rồi nhưng do cậu không nghe, đấy là kiêu ngạo. Một kẻ như cậu xứng đáng bị giết.”
Xẹt.
Bỗng có một bóng người xẹt qua đào cao, Tanabe Yaro xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ông lão đã chín mươi tuổi nhưng trông như chưa đến bốn mươi, thậm chí còn trẻ hơn. Ông ta chắp hai tay ra sau lưng, chân đạp lên không trung, ánh mắt thâm sâu đảo qua đám người phía dưới, sau đó cố định lại trên người Đường Tuấn.
"Cậu ra tay đi, bằng không sẽ không có cơ hội đâu." Tanabe Yaro cất giọng hờ hững, lẫn trong đó còn có sự tự tin vô hạn.
Đường Tuấn nhìn Tanabe Yaro.
Mới qua một ngày mà thôi, khí tức Tanabe Yaro đã ngưng tụ mạnh hơn trước, phảng phất như núi cao, vô hình làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác bị đè ép nặng nề.