Chọc Hoắc Thành Hôn

Tự chui đầu vào lưới (2/2)


trước sau

Chương 6: Tự chui đầu vào lưới (2/2)
"Một phút." Hai chữ lành lạnh phun ra, Hoắc Thanh Tùy hững hờ nhếch nhếch môi, lập tức nhấc chân đi ra ngoài.
Hạ Vãn sững sờ.
Chờ cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy, chỉ còn bóng người cao gầy kiên cường của anh.
Trên mặt Hạ Vãn đều là phiền muộn bị bắt quả tang tại chỗ, nhíu lông mày lại, cô đứng lên.
Trong phòng khách.
Hoắc Thanh Tùy ngồi ở trên sô pha, chân dài bắt chéo, hai ngón tay thon dài nhàn nhã chống huyệt Thái Dương, mặt không cảm xúc nhìn Hạ Vãn.
Hạ Vãn bị anh ta nhìn mà tê cả da đầu, thoáng nhìn tư thế gợi cảm lười biếng của anh ta, nhếch môi xem thường, sau đó lông mày vẩy một cái, mở miệng giành nói trước: "Nhìn tôi làm gì! Tôi bỏ quên túi xách ở đây, tôi trở về lấy mà thôi!"
"Ồ?" Môi mỏng khẽ nhếch, Hoắc Thanh Tùy giống như khinh bỉ mở miệng nói, "Nhân lúc tôi không ở đây lén vào phòng tôi? Tôi làm sao biết Hạ tiểu thư cô nói có đúng là sự thật hay không, hay là, có cái mục đích bất lương gì khác?"
Mặt nhỏ của Hạ Vãn đỏ lên, nắm chặt tay, thậm chí cũng không có chú ý đến anh biết rõ bản thân mình họ Hạ, bật thốt lên: "Anh... Anh nói bậy!"
"Xì!"
Hoắc Thanh Tùy trầm thấp cười nhạo, mặt mày lành lạnh, trên mặt âm trầm đáng sợ: "Nếu như tôi nhớ không lầm, ngày hôm qua vốn là Hạ tiểu thư trước tiên xông vào phòng tôi, dùng phòng tắm của tôi, ngủ giường tôi, mắng tôi, còn đá tôi, ngày hôm nay lại là lén lén lút lút xông vào tôi phòng. Liền như vậy, Hạ tiểu thư bảo tôi làm sao tin tưởng cô không có mục đích khác?"
"Tôi..." Hạ Vãn theo bản năng liền muốn phản bác, không muốn lần thứ hai bị Hoắc Thanh Tùy cắt ngang lời, "Còn có, sáng ngày hôm qua, Hạ tiểu thư còn cướp đi cà phê của tôi."
Cái...cái gì?
Cà phê là của anh ta?
Đại não Hạ Vãn có chút ngổn ngang, ngày hôm qua anh ta ở đây?
Hoắc Thanh Tùy liếc cô một chút, tròng mắt chợt lóe lên một tia ý cười không cách nào phát hiện, tiếp tục lạnh nhạt nói: "Xem ra khách sạn Cố gia làm việc bảo đảm việc riêng tư cũng chỉ đến như thế, Hạ tiểu thư, sau này, luật sư của tôi sẽ liên hệ cô, cùng với... Người bạn trợ giúp cô vào phòng của tôi."
"Không được!" Trong lòng Hạ Vãn run lên, vội vàng ngăn cản.
Ngôn Ngôn là vì giúp cô, cô tuyệt không thể kéo Ngôn Ngôn xuống nước!
Hoắc Thanh Tùy không lắm để ý kéo kéo môi.
Một tia hờn dỗi chặn ở ngực, cô oán hận đối đầu tầm mắt Hoắc Thanh Tùy, trong lòng dựng thẳng lên tầng tầng phòng bị: "Anh nói đi, như thế nào anh mới có thể không gọi luật sư!"
Ánh mắt Hoắc Thanh Tùy nhàn nhạt: "Kết hôn với tôi."
"Cái gì? !" Hạ Vãn thực sự bị lời anh ta nói làm cho khiếp sợ, triệt để ngây người, cả trái tim càng là không khống chế được không hiểu sao run rẩy.
c1et5uql rrkovp55 jq4qci2q a3bd9o3v knj5qynh oo9gr5id">Kết hôn?
Đùa gì thế?!
Không chút nghĩ ngợi, Hạ Vãn hất cằm lên, không thối lui chút nào đối đầu mắt chim ưng sâu thẳm không thấy đáy của anh ta, không nể mặt mũi trả về cho anh ta ba chữ: "Không thể!"
"Thật sao?" Thả hai cái chân dài đang bắt chéo xuống, Hoắc Thanh Tùy không nhanh không chậm đứng lên, rất hứng thú nhìn cô, tiếng nói trầm thấp.
Bị tầm mắt thâm thúy của anh nhìn xem, Hạ Vãn trực giác cảm thấy nguy hiểm, trong lúc nhất thời hô hấp càng run rẩy, nhưng cô không muốn yếu thế, theo bản năng ưỡn ngực quật cường trừng mắt nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ở trong tầm mắt âm u, chăm chú lại nhìn không thấu kia của người đàn ông, Hạ Vãn tức giận thoắt cái liền đi tới: "Anh..."
Đúng lúc này, tiếng nhạc quen thuộc không có dấu hiệu nào vang lên.
Mặt mày Hạ Vãn nhảy một cái, lập tức ánh mắt hung ác liều chết nhìn chòng chọc túi quần tây của người đàn ông kia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện