Chương 6: Tự chui đầu vào lưới (1/2)
Đi vào, một tia mùi vị sạch sẽ mát lạnh liền xông vào mũi.
Thật giống như... Mùi vị trên người của người đàn ông kia.
"Nghĩ gì thế!" Hạ Vãn không nhịn được cau mày âm thầm mắng mình một tiếng, không lãng phí thời gian nữa, cô khom lưng cởi giày xách ở trong tay, thả nhẹ động tác nhanh chóng tìm kiếm đồ.
Chỉ là, tỉ mỉ tìm một vòng phòng khách, ngay cả bên trong góc cô cũng không có buông tha, kết quả vẫn là không thu hoạch được gì.
"Tại sao không có chứ?"
Vô thức cắn môi, Hạ Vãn có chút cuống lên.
Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi xuống cửa phòng ngủ đóng chặt.
Do dự hai giây, cô mang theo tiếng tim đập như sấm đi vào trong phòng ngủ tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng mà vào đúng lúc này --
"Răng rắc!"
Tiếng cửa mở.
Lông mày Hạ Vãn đột nhiên nhảy một cái!
Người đàn ông kia trở về? !
Khuôn mặt nhỏ bỗng trắng bệch, hô hấp căng thẳng của cô đều trong nháy mắt ngừng lại, thậm chí ngay cả trái tim cũng đang kịch liệt bồn chồn.
Đi đứng tê dại, cô nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Trấn định, trấn định." Cô không ngừng tự nói với mình, đồng thời một đôi mắt hoa đào trong trẻo hầu như là hoảng hốt nhìn loạn xung quanh.
Tủ quần áo?
"Là nó!" Hạ Vãn cố gắng tự trấn định chui vào.
Hầu như cũng chính là trong lúc đó, cửa phòng ngủ bị lặng yên mở ra.
Bầu không khí trong chớp mắt đột biến.
Mười ngón tay của Hạ Vãn vô thức cầm lấy thứ gì đó, cả trái tim trước sau lo lắng không thả lỏng được.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, cô đều có thể nghe được tiếng mình nuốt nước miếng, cùng với... Tiếng bước chân rất nhẹ của người đàn ông.
Cửa tủ quần áo không kịp đóng chặt, xuyên thấu qua khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy cặp chân dài của người đàn ông kia.
Cô bỗng dưng quay đầu ra sau.
Nhưng không nghĩ tới, chờ lúc cô lại quay đầu, đột nhiên liền bị dọa sợ hãi đến mức con ngươi trợn to, khuôn mặt nhỏ cứng đờ!
Chẳng biết lúc nào, người đàn ông đứng lặng ở ngoài tủ quần áo, mà thật lâu không nhúc nhích.
Khí thế ép người như sóng biển cuộn trào mà đến, ép người ta không có chỗ nào để trốn, Hạ Vãn chỉ cảm thấy khó thở.
Hai cái chân dài của người đàn ông được quần tây đen dài bao lấy, nhìn hướng lên trên, là thắt lưng cùng màu.
Lên trên nữa, là nửa người trên để trần... Của người đàn ông.
Đây là... Muốn thay quần áo sao?
Hạ Vãn gian nan gắt gao cắn môi bất động, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt một đám lớn.
Ngừng thở, cô căng thẳng trừng hai mắt nhìn xem động tác của người đàn ông, rất sợ anh ta một giây sau mở cửa tủ quần áo.
Như vậy cô liền xong đời!
Cô trơ mắt nhìn ngón tay thon dài nhàn nhã của người đàn ông đặt trên tủ quần áo.
Mắt thấy, liền muốn mở cửa...
Thời gian giống như bất động vào đúng lúc này.
Hạ Vãn gắt gao nắm tấm ván gỗ, hô hấp hỗn loạn, giống như chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại.
Chết thì chết đi!
Nhưng không nghĩ tới, cửa tủ quần áo không có bị mở ra như dự liệu.
Khốn nạn!
knj5qynh oo9gr5id">
Anh ta đến cùng là muốn làm gì? !