Chương 5: Người đàn ông già khốn nạn lại ác miệng! (1/2)
Xử lý tốt tất cả, anh một lần nữa đi tới phòng tắm xối nước lạnh.
Hạ Vãn ngủ hỗn loạn, trong mơ mơ màng màng cảm giác có người ở bên cạnh mình, không tính là quen thuộc nhưng hơi thở rất hung hăng quanh quẩn.
Lông mi mỏng như cánh ve giật giật.
Ở ngay nháy mắt này, trên cái mông đột nhiên truyền đến một trận xúc cảm man mát!
Đó là...
Hạ Vãn đột nhiên mở mắt ra!
Trong phút chốc, hô hấp của cô dồn dập, hoa dung thất sắc!
Hoàn toàn là động tác giống như theo phản xạ có điều kiện, cô giơ chân lên liền mạnh mẽ đá vào người đàn ông bên cạnh!
"Biến thái! Lưu manh!" Hạ Vãn ra vẻ cứng rắn, cả người càng là tức giận tới cực điểm.
Nhưng không nghĩ chỉ đá một đá, cổ chân liền bị người đàn ông gắt gao chặn lại, không thể động đậy!
Hạ Vãn thẹn quá thành giận, mặt đỏ lên ra sức tránh thoát: "Anh làm gì? ! Thả tôi ra! Biến thái chết tiệt! Người đàn ông già!"
Biến thái?
Người đàn ông già?
Sắc mặt Hoắc Thanh Tùy phút chốc liền chìm xuống dưới, khí áp xung quanh dường như cũng vào đúng lúc này thấp đến đáy vực, cả người anh nghiêm túc đáng sợ: "Cô bị sốt, tôi đang tiêm cho cô."
Anh cũng nói không rõ ràng đến cùng là xuất phát từ cái tâm lý gì, mình vậy mà chưa hề ném cô đi, thậm chí còn tự mình chăm sóc cô lâu như vậy, vả lại còn tiêm cho cô.
Hạ Vãn phòng bị trừng mắt nhìn anh, cơ thể theo bản năng co rụt lại ra sau, oán hận từ chối: "Tôi không cần!"
"Đừng nghịch." Hành động nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, nhíu nhíu mày lại, môi mỏng của Hoắc Thanh Tùy phun ra hai chữ, dừng một chút, anh nhìn như lãnh đạm liếc cô một chút, "Yên tâm, tôi không có hứng thú đối với vị thành niên như cô."
Trong mắt anh tương tự với vẻ khinh thường làm Hạ Vãn bị kích thích lớn, không chút suy nghĩ, cô bật thốt lên: "Anh mới là vị thành niên! Cả nhà anh đều là vị thành niên!"
Hoắc Thanh Tùy cười lạnh: "Lại đây, tiêm xong mũi thuốc này, cô rời đi."
Con bé này phát sốt cao, tiêm một mũi thuốc có hiệu quả không rõ ràng lắm, hiện tại đã qua hơn nửa ngày, nên tiêm mũi thứ hai.
Hạ Vãn không lên tiếng, nhưng cô nâng cằm lên, mím chặt cánh môi, đã đưa ra đáp án.
Ai thèm qua đó chứ!
Ai biết đến cùng có phải là kim tiêm hạ sốt hay không!
Rất nhanh, hơi thở nguy hiểm dung hợp ở trong không khí, khí thế ép người của người đàn ông ép Hạ Vãn sắp không thở nổi.
"Khốn nạn! Cút..."
Cô căn bản là chưa kịp nói xong, trên cái mông liền đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị đánh một cái.
"Chát!"
Lanh lảnh lại vang dội.
Vết đỏ nhanh chóng hiện ra.
Hạ Vãn đã không phải chỉ đơn giản là thẹn quá thành giận, viền mắt trong nháy mắt không khống chế được liền đỏ lên: "Biến thái thối! Cút ngay!"
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, con ngươi phù một tầng sương mù, Hoắc Thanh Tùy nhìn ở trong mắt, ánh mắt lại tối sầm, bị cô mắng, cái
tia không vui kia trong nháy mắt tiêu tan: "Nằm yên."
Không cho cô cơ hội lần thứ hai trốn tránh, anh khom người xuống.
Một khắc rượu sát trùng được bôi lên, mười ngón tay của Hạ Vãn nắm chặt ga trải giường, cắn chặt bờ môi, nhưng cô từ nhỏ đã sợ đau, đến cùng không nhịn được, vẫn là gọi ra tiếng: "Đau..."
Giọng mầm mại oan ức, nghe vào làm lòng người sinh ra không đành lòng.
Cái trái tim từ trước đến giờ cứng rắn của Hoắc Thanh Tùy kia, không biết vì sao, lại một lần nữa vì cô mà biến thành mềm nhũn, tiếng nói bất giác dịu xuống: "Được rồi."
Hạ Vãn quay mặt đi, không nói tiếng nào.
Hoắc Thanh Tùy đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: "Sốt cao, tôi không muốn sáng mai nhìn thấy một vị thành niên bị cháy hỏng đầu óc ở trong phòng mình."
Lạnh nhạt vứt xong câu này, anh nhấc chân liền đi tới phòng tắm rửa tay.
Mãi đến khi tiếng cửa phòng tắm bị đóng lại truyền đến, Hạ Vãn không để ý đau đớn thoắt cái liền ngồi dậy, sự phiền muộn ở ngực không chỗ trút giận.