Chương 115: Nguy cơ xuất hiện
Giang Viễn Lâu rất oan, Béo càng oan. Bọn họ đi vào căn phòng kia, đương nhiên không thể đứng yên bất động, tóm lại phòng to như thế, trừ phi trong phòng xuất hiện cơ quan đột nhiên khởi động như trong phim ảnh khiến mặt đất "cạch" mở ra một cái động lớn nuốt bọn hắn xuống, nếu không nhìn ba trăm sáu mươi độ, nhìn cánh cửa, nhìn cột nhà, cũng không có việc gì làm. Hai người đàn ông đương nhiên không thể tụ lại một chỗ, thế là một người sang trái một người sang phải. Kết quả đi mãi đi mãi, Giang Viễn Lâu phát hiện một cánh cửa khác biệt, vẫn là cửa đỏ, nhưng cửa này, lại vẽ một con giao long khác biệt, suốt dọc đường bọn họ đến đây, nhìn thấy cửa đỏ nhưng không có bức vẽ nào. Giang Viễn Lâu kích động, gọi Béo một tiếng, "Béo, cánh cửa này khác biệt này, tao vào trong xem đây." Cánh cửa mở một nửa, cũng có một ngưỡng cửa, Béo đứng bên cạnh còn có cột rồng, cảm thấy hình dáng những con rồng này có chút khác biệt, nên cũng không chú ý đến hắn. Kết quả Giang Viễn Lâu vừa vào, chưa kịp nhìn trái nhìn phải, liền bị một bóng đen vụt qua đập vào gáy, sau đó đèn pin của Giang Viễn Lâu chiếu sang Béo, Béo híp mắt nhìn thấy Giang Viễn Lâu đang vẫy tay với mình, hét lên "làm gì đấy". Béo kì quái đi đến, vừa đi đến, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào kích mắt, Béo tự nhiên phản xạ chặn lại, kết quả bị người hung hăng đá một cái. Béo học võ, phản ứng cũng nhanh nhẹn, nhưng người kia còn nhanh hơn, như thể bạt mạng đá Béo nằm sấp xuống đất, trực tiếp đi đường quyền đánh thẳng lên đầu Béo, thiếu chút nữa khiến hắn vỡ đầu. Đầu hắn ù ù ù, điều duy nhất hắn nghĩ được chính là: Chơi lớn quá! Sau đó, Béo cảm giác có thứ gì đó lành lạnh sắc nhọn kề lên cổ hắn, không cần đoán, đương nhiên là con dao siêu sắc, chỉ cần nhát cứa nhẹ của con "chó điên" này là có thể cắt lìa cổ họng hắn. Béo bị con dao lạnh kia kích động đến mẫn cảm, não bộ đột nhiên phản ứng vẫn còn hai đàn em đang ở cánh cửa khác, dưới tình huống cấp bách, cũng nhân cơ hội không gian tối tăm, việc duy nhất hắn có thể làm chính là rút từ trong túi ra bọc giấy thuốc mà Chu Sa cho hắn vứt xuống đất. May mà tay chân còn linh hoạt, nếu không một giây ngắn ngủi như thế cũng không móc ra nổi, túi áo còn có cúc. Người kia lấy đèn pin của Giang Viễn Lâu và Béo ,rọi lên mặt Béo, Béo bị ánh sáng mạnh chiếu lên không thể không nhắm mắt, chỉ thấy được khuôn mặt người kia rất hung tợn, hình như trên trán còn có vết sẹo.
"Hi hi, người anh em, đưa đến cửa rồi. Cảm ơn. Đứng lên! Người đàn ông kia cười đùa cợt nói, âm thanh khàn khàn giống như dùng hết sức để phát ra từ cổ họng, giọng rất trầm, âm thanh nhỏ như không thể nghe thấy. Béo biết do quá khát nước, xem ra những người đó cũng chui vào ngôi mộ này, bị mê cung chặn lại không ra được rồi cạn kiệt lương thực, lúc này bọn hắn lại đưa đến cửa, thật là ngu chết mất. Béo muốn tát cho mình một bạt tai, dọc đường bọn họ quá "thuận lợi", chỉ chăm chăm đề phòng cơ quan nguy hiểm mà quên đề phòng người, cũng chỉ có thể trách bản thân, ai mà ngờ được, lại hi vọng em gái Chu Sa và Chu Tú Mẫn cảnh giác, có thể phát hiện tín hiệu hắn lưu lại, đừng để người ta giăng lưới bắt một mẻ.
Âm thanh người đàn ông kia từ hưng phấn đùa cợt – nếu có đồ – đổi thành hung dữ, khát máu. Béo cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không để người kia sẽ nhìn thấy Chu Sa và Chu Tú Mẫn, hắn vội vàng đứng lên. Người đàn ông kia hiển nhiên là người trong nghề, cũng cảm giác phải nhanh chóng rời khỏi đây nhanh một chút mới để Béo đứng dậy, gã không thả lỏng, "xì" vòng tay qua cổ Béo, sau đó nửa đỡ nửa kéo, không cho Béo một chút cơ hội, sau đó kéo Béo nhìn về phía cánh cửa chỗ Giang Viễn Lâu vừa vẫy tay với hắn. Nương theo ánh sáng, hắn nhìn thấy Giang Viễn Lâu đang nằm trên mặt đất, người đàn ông dẫn Béo đến một cánh cửa khác, gằn lên, "Bắt được hai con sâu thối, chúng ta được cứu rồi. Jack, em gái mày, gọi mày đấy, lấy dây thừng ra trói nó lại. Nhịn tí đi, đợi lát có đồ ăn rồi."
Một đám người hoặc ngồi hoặc nằm trên mặt đất, lúc bọn hắn vào – chủ yếu là vì ánh đèn kích thích, đều mẫn cảm nhưng bộ dạng vô cùng thiếu sức sống – ngay lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt cầu con đường sống. Béo bị trói phía trước, chỉ cảm thấy run lên một phen, ánh mắt những người này nhìn giống như muốn ăn người, tất cả đều đứng dậy, tư thế giống như muốn nhào đến, dâng trào mà hưng phấn. Lúc đó có một bóng người cao lớn, Béo phát hiện, là người nước ngoài tóc vàng, người đó lấy dây thừng nhanh nhẹn trói chặt Béo lại, sau đó vứt Béo sang một bên, Béo thử cử động, lại phát hiện bị trói quá chặt, không cử động nổi, hiển nhiên là người này rất biết cách buộc dây.
Gã đàn ông mặt sẹo ném ba-lô của Béo cho tên Jack, "Trông đấy, đợi tao quay về rồi chia. Ai dám động vào..." Hắn không nói hết nhưng giọng điệu đã trầm lại, hiển nhiên là thủ lĩnh của nhóm người này, sau đó quay người ra cánh cửa ban nãy lôi Giang Viễn Lâu vào trong, cũng trói lại...
Lúc đó Chu Sa và Chu Tú Mẫn đã bước vào cánh cửa.
Chu Sa và Chu Tú Mẫn vội vàng trốn sang một căn phòng khác, Chu Sa vội vàng hỏi, "Làm sao đây?" Có thể dễ dàng khống chế hai đàn anh, chắc chắn đối phương không tầm thường, nếu đối phương đông người thì tệ rồi. Hoàn cảnh lúc này của bọn họ lui cũng không được bỏ cũng không xong, thậm chí không thể đi xa, nếu đi đến chỗ khác có khả năng không thể vòng lại, căn cứ theo kinh nghiệm ban nãy, cửa bên này có khả năng thông với một gian phòng khác, vòng đi vòng lại, bột phản quang của bọn họ có khả năng lẫn lộn khó mà dùng để dò đường nữa, bởi vì quá nhiều phòng, có lẽ bọn họ vòng qua vòng lại không chỉ một hai lần. Nhưng không tránh đi, có khả năng bọn họ sẽ bị phát hiện.
Chu Tú Mẫn cắn môi, cô ấy cũng không biết làm thế nào, hơn nữa, bọn họ không biết đối phương là người thế nào, bao nhiêu người, lại càng khó xử. Cuối cùng cô ấy nhặt viên thuốc của Béo lên, đưa cho Chu Sa, sau đó, mở tờ giấy ra to nhất có thể, dò đường trong tối tăm quay về căn phòng vừa nhặt được, vứt ở giữa phòng, nếu lát nữa những người đó đến kiểm tra, hoặc đi qua, đàn anh nhìn thấy có lẽ sẽ hiểu.
Cô ấy rút chai bột phản quang của mình và Chu Sa ra, mở nắp bình, đổ một ít lên mặt đất, làm như không cẩn thận đổ ra, kéo Chu Sa, "Đi."
Chu Sa nhìn bột phản quang dưới đất, "Vậy chúng ta làm cách nào để quay lại?"
"Ngốc thế, không có bột phản quang cậu không thể đi đường sao? Trí nhớ, trực giác. Không phải cảm giác phương hướng tốt lắm sao? Phải nhớ rằng đây là kí hiệu, chúng ta mang thứ này theo khác nào chỉ cho người ta biết chúng ta đang ở đâu. Chúng ta tránh đi một lát đã, đợi mò được hang ổ của đối phương rồi quyết định. Dẫn đường."
Rời đi. Căn cứ theo vị trí tính toán ban nãy, người bắt Béo và Giang Viễn Lâu có lẽ sẽ ở căn phòng trước căn phòng vứt thuốc – nếu đối phương ở căn phòng bên cạnh, không thể không phát hiện cô và Chu Tú Mẫn – cô dựa vào cảm giác và tính toán vòng qua căn phòng kế bên căn phòng phía tây. Bọn họ đang dính lên tường xem có thể nghe thấy gì không, đột nhiên nghe thấy Giang Viễn Lâu kêu thảm, kinh thiên động địa, bọn họ mừng rỡ, đi đúng rồi. Vội vàng dính tai lên tường. Không biết căn phòng này hoặc bốn phía có phải được thiết kế âm thanh vòm hay không, hay là chỉ vì cách vách, âm thanh nghe rất rõ ràng, giống như không có gì ngăn cản, thật khiến người ta hoài nghi về độ dày của bức tường.
Bên này, tên mặt sẹo bảo người trói Giang Viễn Lâu lại, vứt cùng một chỗ với Béo, Béo lấy đầu đụng vào Giang Viễn Lâu hai cái nhưng không thể làm hắn tỉnh, khiến Béo tức ngứa cả răng. Tên mặt sẹo đổ hết đồ trong ba-lô của hai người lên mặt đất, bên trong đa phần là