Chương 116:
Con rắn đang treo mình trên cột, chỉ có nửa thân trên và đầu rũ xuống, không biết là thấu hiểu lòng người hay là bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên, phì phì mấy tiếng rồi không thấy đâu nữa. Cả quá trình chỉ có hai ba phút, nhưng tất cả mọi người đều bị tiếng hét của Giang Viễn Lâu làm giật mình, mặt sẹo cũng giật mình, tiến lên hai bước, soi lên bụng Giang Viễn Lâu đá một cái, "Mẹ nó, cái thằng sinh viên này, kêu cái khỉ gì?" Nơi âm u thế này, nghe tiếng kêu của hắn mà tim phổi như ngừng lại.
Giang Viễn Lâu bị đá hừ lên, bụng đau đến co lại, trực giác bảo hắn lấy tay che lại, đột nhiên hắn dừng động tác lại, chỉ dựa vào tường đau đớn vô lực thở dốc. Mặt sẹo ngồi xổm trước mặt hắn, lấy tay miết cằm hắn, nâng lên, "Hai thằng sinh viên, tao muốn hỏi chúng mày mấy vấn đề, bọn mày xuống đây bằng cách nào?"
Giang Viễn Lâu vừa bị hắn đổ nước thuốc, đầu vẫn còn ướt, hắn bạt mạng lắc đầu, bắn hết nước thuốc thối lên mặt mặt sẹo, mặt sẹo buồn nôn buông tay đang giữ mặt hắn, ánh mặt nguy hiểm híp lại, lại định giơ chân lên đá hắn. Béo ở bên cạnh thấy thế, nhanh chóng giả bộ thật thà, "Chúng tôi cùng xuống từ một chỗ, vòng trái vòng phải, không biết tại sao lại vòng đến đây nữa."
Mặt sẹo dừng hành động muốn đá Giang Viễn Lâu, nhìn sang Béo, "Vậy bọn mày xuống cùng một đường với bọn tao, đi xuống từ trên cửa hang có bậc thang?"
Béo gật đầu, mặt sẹo lại hỏi: "Bọn mày mất bao lâu để vào đây?"
"Rất... rất lâu."
"Bao lâu?"
"Một... hai ngày."
Ánh mắt mặt sẹo hung tợn, "Rốt cuộc là một ngày hay hai ngày?"
"Một... một ngày rưỡi."
"Một ngày rưỡi mà có thể đi được đến đây? Bọn tao vòng đi vòng lại bên trên đã mất ba ngày, bọn mày chỉ mất một ngày rưỡi để đến được đây?" Giọng điệu mặt sẹo rõ ràng nghi ngờ.
"Chúng tôi ít vòng qua các gian phòng bên trên, cho nên, thời gian có thể nhanh hơn." Béo nghĩ Chu Sa đã nói tầng trên tầng dưới có thể là mặt gương, nói như vậy là, giả dụ nếu từ tầng trên xuống tầng dưới nhưng bọn hắn không đi theo tuyến đường của đám người này, thật ra cũng có thể thông suốt?
Mặt sẹo có chút tin tưởng cách nói này, giọng điệu tốt hơn một chút, hoặc là hắn đang giả bộ "dịu dàng", "Vậy làm sao bọn mày biết chỗ này?"
"Chúng tôi học khảo cổ, vừa hay ra ngoài tham quan, nghe một người săn hổ nói gần đây có một ngôi mộ lớn, hiếu kì xuống dưới lần mò..." Béo nói nửa thật nửa giả.
"Không đúng. Nếu bọn mày từ trên đó xuống, bọn mày chỉ có hai người, làm sao khởi động được cơ quan?" Đột nhiên tên Jack mở miệng hoài nghi. Mặt sẹo lập tức cảm giác rút súng lục ra, "Mẹ kiếp! Bọn mày còn có người. Ở đâu? Ra đây!" Gã hét như muốn khàn cả họng, thần kinh tập trung quan sát không trung đen đặc. Béo nhìn ra người này thô bạo độc ác, thật ra là một kẻ nhát gan nhưng lại giả vờ hung hăng, làm bộ không sợ hãi...
"Những người khác đâu?" Gã bắt lấy Béo, ánh mắt nhìn gần càng hung tợn, đột nhiên phát hiện trước ngực Béo và Giang Viễn Lâu đeo một chiếc còi, cười độc địa, "Dùng cái này để liên lạc sao? Thông báo với đối phương đang ở đâu sao?" Gã dứt chiếc còi trên cổ Giang Viễn Lâu xuống, chỉ huy những người khác, "Chúng mày mỗi người ra canh một cửa..."
"Bọn tôi gặp phải cơ quan, tổn thất mất hai người." Giang Viễn Lâu ở một bên như vô lực nói, "Không biết chạm vào cơ quan gì, bên trong đều là móc nhọn, rơi xuống trực tiếp bị móc vào ruột gan chết rồi, bọn tôi hoảng quá, muốn quay lại, nhưng không ra được."
Động tác của mặt sẹo dừng lại, đen mặt, cơ quan này gã biết, suýt chút nữa gã cũng rơi vào, may mà Jack nhanh tay nhanh mắt kéo lấy gã, nếu không gã sẽ không khách sáo với tên đầu vàng như thế, "Vậy bọn mày không biết đường ra sao?"
"Bọn tôi biết... nếu không phải gặp các anh, bọn tôi đã rời đi lâu rồi." Giang Viễn Lâu buồn bực nói, càng ngày càng dựa sát tường.
Mặt sẹo còn muốn hỏi, đột nhiên Lão Trương hét lên, "Có rắn!"
Con rắn xanh to bằng ngón tay bò trước mũi chân bọn chúng, người tên Tú Tài cười lạnh, bước hai bước lên trước, trực tiếp nâng giày quân đội dưới chân giẫm lên đầu nó, nghiền mất đầu khiến con rắn xanh kia, "Không phải chỉ là con rắn nhỏ thôi sao, hét cái gì." Ông già cuộn người trong góc đưa tay ra muốn cản lại, lại không kịp, nhìn Tú Tài nghiền nát đầu con rắn, lắc lắc đầu, chỉ thở dài một tiếng ngồi xuống, không nói gì. Phàm là ở vùng đất địa thế phong thủy, đây đều là "rồng", làm sao có thể giết được chứ?
Mặt sẹo nhìn sang bên này, lại dùng mũi chân đá đá Giang Viễn Lâu, "Tốt nhất bọn mày đưa được bọn tao ra ngoài, nếu không..." Gã còn không nói nếu không thế nào, nhưng đương nhiên là không phải lời gì tốt đẹp. Gã quay về chỗ để ba-lô, đem tất cả đồ ăn nước uống còn cả một thứ đồ linh tinh nhét vào trong ba-lô rồi vác lên, "Chúng ta nghỉ ngơi quá lâu rồi. Đi thôi!"
Đám người đói vẫn đói bụng, có sức lực hay không đều phải bò dậy, mặt sẹo nhìn bộ dạng sống dở chết dở của đám người đó vô cùng bực tức, nếu có thể, gã thật muốn bỏ lại đám bị gạo này, như thế đồ ăn trong ba-lô có thể duy trì được mấy ngày. Nghĩ đến lúc phải chia cho đám phế vật này gã buồn phiền muốn chết, nên càng lớn tiếng quát tháo muốn đám người kia nhanh nhẹn hơn. Những người kia đều bất mãn gã chiếm giữ đồ ăn, lúc này đã tích thành bụng hỏa, đầu đinh hừ lạnh: "Không có đồ ăn làm gì có sức mà nhanh, nào có giống anh, ăn no uống đủ."
Mặt sẹo cũng tức giận, nâng đèn pin, ôm ba-lô, lên trước đá một cái khiến đầu đinh lui về sau hai bước, "Đồ này có thể tùy tiện ăn sao? Không biết bao giờ chúng ta mới có thể ra ngoài, đồ ăn thức uống đương nhiên phải tiết kiệm chứ."
Bất mãn của đầu đinh cũng bộc phát, làm tư thế muốn bạt mạng với mặt sẹo lại bị Lão Trương và mũi gãy một trái một phải ôm chặt lại. Lão Trương dàn xếp tranh chấp nói, "Mặt sẹo nói đúng lắm, không biết bao giờ chúng ta mới có thể rời khỏi đây, tiết kiệm một chút là phải rồi. Chúng ta đến đây mong phát tài, không cần tổn thương hòa khí."
Đầu đinh tức giận mắng: "Bây giờ gã độc tài..."
"Được rồi, được rồi! Chúng ta cũng nghỉ nửa ngày rồi, mau đi thôi."
Mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, làm bộ lười tính toán với đầu đinh, quay đầu vứt chiếc đèn pin cho ông già nói, "Lão già, lão và cháu rùa của lão đi trước, hai thằng sinh viên này đi sau, Jack đi cuối."
Lúc đó, có người kêu lên, âm thanh có chút hoảng loạn, "Rắn, lại đến nữa!" Mặt sẹo lấy đèn pin chiếu lên, chỉ thấy hai ba con rắn nhỏ đang trườn trên đất, đang hỗn loạn, lại thấy một bên khác nhảy loạn lên, "Rắn!" mấy con nữa. Lúc đó Jack cũng kêu kên, "Trên cột cũng có." Gã rọi lên cột, có mấy con rắn không to không nhỏ đang treo người trên cột, thè lưỡi. Gã không khỏi mẫn cảm, "Đi!" đẩy Béo và Giang Viễu Lâu muốn rời đi. Béo nhìn Giang Viễn Lâu một cái, Giang Viễn Lâu chậm chạp đứng lên, đi dịch về phía cửa, đột nhiên Béo nhảy phốc tới, mạnh mẽ đánh vào hàm dưới của mặt sẹo một cái. Khi đó mặt sẹo không kịp phản ứng, hét lên một tiếng thảm thiết, Béo lại nhanh chóng hướng về thân dưới, nơi nguy hiểm nhất của đàn ông, cho mặt sẹo một đạp. Mặt sẹo không ngờ tới Béo có thể cởi dây trói, không phòng bị, phát ra tiếng kêu thảm thiết lăn lộn trên mặt đất. Những người theo sau còn cách mấy bước, nhất thời cũng không kịp phản ứng, cũng không đến kịp, đợi đến khi phản ứng lại, Giang Viễn Lâu và Béo đã chạy ra ngoài cửa, mặt sẹo bình tĩnh lại, nhịn đau rút súng ra, "pằng pằng" hai phát, nhưng đèn pin của gã mất rồi, trong phòng lại tối om, không biết có bắn trúng hay không. Béo rống lên, "Đuổi đi, bọn mày muốn chết ở đây sao?" Mặt sẹo chống người đứng lên muốn đuổi theo, đột nhiên phát hiện bao-lô đồ ăn bên chân đã không thấy đâu, ông cháu kia cũng không ở trong phòng, chắc chắn là nhân lúc hỗn loạn chạy rồi, điều này còn muốn mạng gã hơn là lúc bị Giang Viễn Lâu đá vào thân dưới. Mặt sẹo rống lên những lời khó nghe, "Lão già chết tiệt, đừng để tao bắt được mày. Bắt được mày rồi tao sẽ xẻ thịt mày thành từng mảng."
Béo thắng lợi, hướng về phía cánh cửa vừa bị mở ra liền bạt mạng mà chạy, trong đêm tối, bọn hắn cũng không nhìn rõ, đang hoảng loạn dò đường, đột nhiên nghe thấy âm thanh, sau đó có ánh sáng yếu ớt chiếu đến, là giọng của Chu Tú Mẫn, "Đàn anh, bên này, nhanh lên." Bọn họ thoát ra từ cánh cửa đầu tiên nơi bị đột kích, mặt sẹo cũng phản ứng lại, gã ra lệnh đuổi theo. Gã chống đỡ thân thể đứng lên, lại đau đến ngã xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng đang chiếu đến một chiếc lưỡi phía trước, đột nhiên từ chân đến toàn thân run lên, vô cùng hoảng hốt. Lúc đó Jack đến đỡ gã lên, gã vội nói, "Đi, mau đi." Jack nửa đỡ nửa kéo gã vội vàng đi theo nhóm Lão Trương, đầu đinh.
Lúc đó Giang Viễn Lâu quay lại gian phòng vốn đợi Chu Tú Mẫn và Chu Sa, bọn hắn nghe thấy âm thanh của Chu Tú Mẫn, vội vàng đi đến, lúc đó mặt sẹo cũng đuổi đến, Chu Tú Mẫn lạnh lùng rút ra chiếc móc sắt duy nhất trên người, đưa cho Béo, "Giải quyết bọn hắn."
Chiếc móc sắt này to bằng cánh tay trẻ con, một đầu khác là tấm sắt mỏng có thể móc đồ, cũng có thể rạch lên cửa tạo lỗ hở, lúc cần còn thể làm gậy chống, vô cùng linh hoạt tiên lợi. Chu Tú Mẫn luôn mang theo bên mình từ lúc xuống tháp Phù đồ đến "thành phố chết", cũng coi như vũ khí phòng thân, lúc này thích hợp để sử sụng. Béo cũng không nhiều lời nhận lấy, bảo vệ bên cửa, đầu đinh chỉ cách bọn họ mấy bước, đương nhiên nhìn thấy bọn họ chạy vào cánh cửa kia, dường như không do dự đuổi theo, đầu đinh chạy phía trước, trực tiếp xông vào. Hắn cho rằng Giang Viễn Lâu không còn đường chỉ có thể chạy, không nghĩ tới còn dám đánh lén bọn chúng, không chút phòng bị, vừa vào bị gậy sắt của Béo đánh lật mặt, Giang Viễn Lâu và Chu Sa "pằng" đẩy cửa ngăn chặn bọn Lão Trương bên ngoài, Béo lên trước đánh lên đầu tên đầu đinh khiến hắn hôn mê, "Đi!"
Những cánh cửa này rất giống nhau, cũng không ai biết lúc nào lại chạm mặt, hơn nữa đối phương lại có súng, nếu đụng phải, bọn họ căn bản không phải là đối thủ. Lúc này, bọn họ chỉ có thể chạy thoát thân, tận lực tránh đối phương, cho nên bạt mạng chạy đến một căn phòng, cũng không dám bật đèn, ngay cả đèn pin nhỏ cũng không dám bật, vì sợ đối phương phát giác. Chắc chắn đối phương có đèn pin, đến lúc đó bọn họ ở trong tối, có thể lẩn trốn dễ dàng hơn. Chu Sa nắm lấy tay Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn gọi, "Đàn anh, nắm lấy." Béo nắm lấy tay cô ấy, rồi nắm tay Giang Viễn Lâu, sau đó có một cánh tay lại nắm lấy Giang Viễn Lâu, Giang Viễn Lâu khựng người, một giây sau suýt thì hét