Chương 151:
Trước đây, Chu Tú Mẫn cảm thấy Chu Sa là thần của cô ấy, chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu, không có chuyện gì mà cô không biết hay không thể làm được, bây giờ, cô ấy cảm thấy Chu Sa là con của cô ấy, cô ấy phải cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, nếu không sẽ dễ dàng làm vỡ. Mùi vị của việc đánh mất thứ đồ quý giá nhất, người quan trọng nhất có lẽ cô ấy hiểu hơn ai hết, điều quý giá nhất mất đi lại có thể tìm về, cô ấy càng thể nghiệm sâu sắc hơn bất kì ai.
Mình không thể cùng chết với cậu, vậy thì hãy cùng nhau sống thật tốt nhé!
Cậu và mình.
Chúng ta.
Mỗi ngày Chu Tú Mẫn nấu cơm, tìm kiếm Baidu hoặc video rồi nghiên cứu cái gì gọi là "hàm lượng thích hợp", sau đó càu nhàu giáo trình không thể rõ ràng hơn chút sao, cái gì mà lượng muối, lượng trứng gà cùng bột mì, lượng dấm... phiền chết mất. Chu Sa muốn giúp nhưng Chu Tú Mẫn không chịu, "Cậu ngồi im cho mình. Mình sẽ làm."
Chu Sa bất đắc dĩ: "Tú Mẫn... mình không yếu ớt như thế."
"Không yếu ớt?" Chu Tú Mẫn hung hăng nâng tay của cô lên rồi nhìn móng tay không có màu máu của cô, "Máu đâu? Máu đâu?"
Chu Tú Mẫn là cô tiểu thư được nuông chiều kiêu ngạo, có thể phân biệt được xì dầu, dầu hào hay nước tương đã là không tệ rồi, nhưng thực tế chứng minh tiềm năng của con người là vô hạn, sau mấy bữa cơm, món ăn đã ra hình ra dạng, đôi bàn tay thường dùng để xoi mói những món đồ quý giá cũng có thể dính đầy dầu mỡ, cũng có thể nhúng vào chậu nước rửa bát, tuy lần đầu tiên nấu ăn không quá ngon, tuy lần đầu tiên rửa bát làm vỡ một chiếc đĩa, nhưng giống như cuộc sống từng ngày từng ngày trôi đi, con người cũng dần dần tiến bộ từng bước, bây giờ cô ấy có thể đảm nhận tất cả công việc trong nhà bếp. Tuy cô ấy hay oán trách bản thân làm không ngon bằng Chu Sa, nhưng mỗi lần nhìn Chu Sa yên lặng khẽ cười rồi ăn sạch sẽ đồ ăn do mình làm, nói ngon lắm, trong lòng ngọt ngào thỏa mãn còn hơn kiếm được rất nhiều tiền.
Chu Tú Mẫn hỏi: "Ăn ngon không?"
"Rất ngon!"
Cô không lập tức trả lời là "ăn ngon", cô sẽ nói "rất ngon", khiến người ta cảm thấy như được khẳng định. Chu Tú Mẫn rất vui. Nhưng lại cố ý bắt bẻ, "Cậu ăn cơm trắng cũng cảm thấy ngon ấy chứ."
Chu Sa khẽ cười, chiếc cằm nhọn hoắt làm người ta cảm thấy rất đáng thương, "Không phải. Thật sự ăn ngon lắm. Thơm lắm."
Bởi vì ở trong cũng điện ngầm không có ai nói chuyện, cô cũng không quen tự nói chuyện một mình, cổ họng ít khi dùng đến, tự nhiên âm thanh trở nên trầm thấp, tuy đã trải qua điều trị khỏe hơn nhiều rồi, nhưng âm thanh vẫn còn rất trầm, mang theo một vẻ mơ màng như say rượu, lúc nói lời ngọt ngào vô cùng quyến rũ, Chu Tú Mẫn cảm thấy có lẽ là do cô ấy say lòng, cho nên mỗi khi nghe thấy giọng cô đều cảm thấy rung động.
"Chỉ cần là cậu nấu, món gì mình cũng thấy ngon."
"Chân chó!" Cô ấy cười khinh bỉ cô, trong lòng lại ngập tràn ngọt ngào.
Cô nghiêm túc nói: "Thật đấy."
Thị lực của Chu Sa bị tổn thương, tuy đã phục hồi cơ bản, nhưng khi nhìn người nhìn vật đều có thói quen khẽ híp mắt lại, đôi mắt vốn đen cộng thêm sâu, cảm giác như đang phóng điện, cho dù vẻ ngoài không còn được xinh đẹp như trước nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác không chịu nổi. Chu Tú Mẫn không biết cô nghĩ gì, nhưng quả thật cô ấy có cảm thấy không chịu nổi, tim đập thình thịch giống như cảm giác khi mới biết yêu, loạn nhịp đến khó tả.
Chu Tú Mẫn cảm thấy, bản thân thật sự không có cách nào kháng cự được cô.
Chu Sa không phải là người thích nhàn hạ, phiên dịch xong mật mã "Giả Giám", cô bảo Chu Tú Mẫn tìm tài liệu về những phát hiện lớn cùng những thành quả nghiên cứu của giới Khảo cổ trong những năm gần đây cho cô nghiên cứu, Chu Tú Mẫn sợ cô mệt mỏi nên không chịu, sau đó không cứng đầu bằng cô, chỉ đành tìm một chồng tài liệu mang tới biệt thự cho cô. Hai người bình thường không có chuyện gì làm, rúc vào nhau đọc sách, Chu Tú Mẫn cũng không nhận việc nữa, trả bao nhiều tiền cũng không làm, Chu Sa đã về rồi, cô ấy không cần phải đi đào ngọn núi kia tìm cô nữa, cô ấy cần nhiều tiền để làm gì chứ? Cô ấy chỉ muốn ngây người bên cạnh Chu Sa của cô ấy là thỏa mãn rồi.
Biệt thự mang phong cách phương tây, trong phòng khách có lò sưởi, thời tiết lạnh rồi, vứt vài thanh củi vào trong đốt sưởi ấm, trải tấm thảm ngồi trước lò sưởi, uống tách trà nóng, không có người ngoài làm phiền, thế giới của hai người vừa hạnh phúc vừa bình yên.
Tết càng ngày càng gần, không khó bắt gặp cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt trên phố làm tỏa ra hương vị "đón năm mới", hai người chìm đắm trong thế giới của mình ở biệt thự, mãi đến nơi đông người mới nhận ra, Chu Tú Mẫn lái xe đưa Chu Sa ra ngoài đi dạo, Chu Sa đứng trên con phố đông đúc, nhìn dòng người qua lại, vô thức cảm thấy hoảng hốt, rất lâu rồi cô không thấy được cảnh tượng này, đột nhiên nhìn thấy, có cảm giác huyền ảo không thực tế.
Chu Tú Mẫn nắm lấy tay cô, giống như hiểu được suy nghĩ của cô, những ngón tay từ từ đan vào ngón tay cô, Chu Sa tự nhiên phối hợp, mười ngón tay đan chặt vào nhau...
"Về rồi. Cậu nhìn xem, mình cũng ở đây này." Cô ấy khẽ nói. Chu Sa nhìn thấy nụ cười khẽ của cô ấy. Không nói gì.
Hai người tản bộ trong dòng người ngược xuôi, thỉnh thoảng có những cô bé quay đầu nhìn họ với ánh mắt kì quái, hưng phấn nói một số lời kì quái đại loại như, "Nhìn xem, mười ngón tay đan vào nhau, chắc chắn là...", Chu Tú Mẫn cũng không để ý, cũng không có ý nghĩ buông tay ra, hiện tại cô ấy mang theo tâm trạng "không trải qua cái lạnh cắt xương của mùa đông, nào biết hoa mai vất vả chống chọi thế nào", đừng nói những người mua bán bên đường không quen biết, ngay cả người trong nhà cũng không thể khiến cô ấy dao động, người khác muốn nói gì thì để họ nói đi, huống hồ người khác không có ác ý, cần gì phải quan tâm?
Chu Tú Mẫn cảm giác tâm tình của bản thân rất bình thường, rất bình thản.
Ánh mặt trời chiếu xuống. Đi trong dòng người vội vã, hai người cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chu Tú Mẫn đột nhiên nhớ ra, khẽ hỏi Chu Sa: "Chu Sa... cậu còn nhớ lúc trong cung điện ngầm, cậu an ủi mình thế nào không? Nói ngủ mười ngày, ngủ đến lúc tự tỉnh, đi xem phim, đi ngâm suối nước nóng, ăn thật nhiều món ngon."
Chu Sa khẽ cười, nụ cười mang theo vẻ ngượng ngùng, giống như cảm thấy khó xử vì những lời an ủi buồn cười trẻ con của bản thân.
"Chu Sa..." Chu Tú Mẫn đột nhiên ngừng lại, âm thanh có chút ngưng trệ,"Đáng sợ lắm đúng không?"
Cô ấy luôn muốn hỏi, nhưng lại không thể hỏi ra miệng giống như bị nghẹn, không phải sợ cô không chịu đựng được, cô là người dũng cảm như vậy cơ mà, mà là sợ bản thân mình buồn bã, nhưng ở nơi người đông thế này, ánh mặt trời dịu dàng thế này, nói ra lời trong lòng dường như cũng không phải quá khó khăn.
Giọng điệu của câu hỏi nghi vấn này, không bằng nói là trần thuật.
"Ừm. Rất đáng sợ." Chu Sa nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt khẽ híp lại kia sáng như ngôi sao, khiến người ta cảm giác nghiêm túc thật thà, nhưng đột nhiên cô lại khẽ cười, "Nhưng có mất ắt có được, ba năm này, tâm tư mình điềm tĩnh hơn nhiều, nhìn thứ gì cũng đều trong trẻo, vô cùng rõ ràng. Mình nghĩ, chuyện này có gì mà không đáng."
Tư duy rõ ràng. Điểm này Chu Tú Mẫn cảm thấy hai người giống nhau. Cô ấy nghĩ tuy chúng ta không ở cạnh nhau, nhưng suy nghĩ tương thông hiếm thấy. Cô ấy nắm chặt lấy tay cô, "Đó là bởi cậu là người dũng cảm. Nếu là mình, mình nghĩ mình sẽ phát điên. Mình sẽ không chống đỡ được ba năm." Âm thanh của cô ấy rất nhỏ, tràn đầy ý cười khổ không rõ ý vị.
Chu Sa muốn nói mình sẽ không vứt bỏ cậu lại một mình. Nhưng nghĩ đến Chu Tú Mẫn day dứt vì "vứt bỏ" cô lại một mình, nói như thế chắc chắn sẽ kích động cô ấy, Chu Sa không biết làm thế nào, nhìn Chu Tú Mẫn, giọng điệu có chút bối rối, "Mình... mình... mình không dũng cảm. Mình không muốn chết, nên chỉ có thể cố gắng sống tiếp. Cậu xem, ở đó không thể tắm rửa, đánh răng, lúc cái kia đến rồi... cũng... cũng không có cách nào... vất vả lắm."
Chu Tú Mẫn bị lời nói đần độn ngốc nghếch của cô chọc cười "phì phì", đột nhiên thương cảm biến mất. "Vất vả cho cậu rồi!" cô ấy cố ý khí khái xua tay, "Để mình bù đắp cho cậu thật tốt nhé! Chuyện duy nhất chị đây làm trong mấy năm qua là kiếm tiền, muốn gì, tùy tiện nói."
Chu Sa bật cười, "Ban nãy không phải chúng ta nói đi xem phim sao? Mình cứ nghĩ cậu mời mình đi xem phim cơ."
Chu Tú Mẫn khoác tay lên vai cô, dịu dàng cười khẽ, "Cái này có là gì."
Hai người nắm tay chầm chậm đi đến rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại, không ngờ nửa đường gặp người rất quen của Chu Tú Mẫn, Chu Thanh Hà. Chu Tú Mẫn cũng không biết tại sao cách xa như thế mà cô nàng có thể liếc mắt một cái nhận ra mình. Chu Thanh Hà đang cùng bố mẹ đi sắm đồ Tết, xách túi lớn túi nhỏ trong tay, nhìn thấy Chu Tú Mẫn, nói với bố mẹ mấy câu, vứt túi đồ lại rồi xông đến.
"Sumi..." Cô nàng vui vẻ chào hỏi Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn vẫn làm dáng vẻ không nóng không lạnh, "Hi" đáp lại. Trọng điểm của Chu Thanh Hà không ở trên người cô ấy, chào hỏi xong liền nhìn chằm chằm lên người Chu Sa, cô nàng ngạc nhiên, "Cậu gầy đi nhiều quá!" Chu Tú Mẫn sợ người không có não này nói ra những lời gì đó kích thích Chu Sa, liền muốn nhanh chóng đuổi cô nàng đi, không ngờ Chu Thanh Hà vô cùng am hiểu, nói năng cũng vô cùng ấm áp động lòng người: "Mau dưỡng béo đi, năm mới cùng nhau ra ngoài chơi nhé!" Sau đó cười làm nũng với Chu Tú Mẫn một hồi, nói mấy lời nhàm chán đại loại "đừng chỉ quan tâm đến kiếm tiền mà không ra ngoài chơi cùng bọn mình" như thể biến tướng thành khiếu nại với Chu Sa, nghe xong Chu Tú Mẫn muốn đánh cô nàng, nhưng cũng không ghét bỏ. Sau đó bố mẹ Chu Thanh Hà gọi, cô nàng vội vội vàng vàng trở lại, không biết có phải xem Opera xà phòng* nhiều hay không, còn "giả vờ" làm động tác ngã bệnh, trước khi đi còn ôm Chu Sa một cái, vội vàng nói: "Chào mừng cậu quay về. Sumi rất nhớ cậu. Hai người phải sống thật tốt nhé!"
Chu Tú Mẫn: ... Thật sự không nói thì chết sao?
Chu Sa dịu dàng cười khẽ: "Ừ, cảm ơn cậu!"
Chu Thanh Hà ngây người, giống như có luồng điện khẽ xoẹt qua làm choáng váng. Chu Sa quá gầy rồi, không xinh đẹp như trước, nhưng lúc cười lên rất dịu dàng, rất mê người. Buổi tối cô nàng gửi tin nhắn cho Chu Tú Mẫn: Bạn gái cậu cười lên quá dịu dàng quá mê người, mình có chút yêu