Chương 152:
Trên mạng có vô số bức ảnh hài hước về tình trạng về quê ăn Tết: Lúc về gầy gò, lúc đi béo một vòng. Chu Sa không đến mức béo một vòng, nhưng qua năm mới cũng thật sự có thêm vài cân thịt, Chu Tú Mẫn rất vui vẻ. "Tăng thêm năm bảy cân nữa là đẹp." Cô ấy hay nói những lời giống như tiếc nuối như thế, tiếc rẻ không thể khiến Chu Sa hít không khí cũng tăng cân, giống như quả bóng bay, "phì phì" thổi vài hơi là phình ra. Cái gì mà bổ máu, cái gì mà bổ xương, bổ nội tạng bổ não, cả ngày cô ấy đều bận lo liệu đồ ăn cho Chu Sa, anh trai cô ấy bảo đi giám định đồ cổ cô ấy cũng nhất quyết không đi, nói bận lắm, khiến Chu Kính Nhân tức xì khói đầu, "Bận cái rắm, mày dính ít một lúc thì chết à?"
Chu Tú Mẫn làm như thể đương nhiên, đương nhiên đến mức khiến Chu Kính Nhân muốn tức mà không tức nổi, "Sẽ!"
Chu Kính Nhân: ...
Cô ấy không chịu đi, Chu Kính Nhân chỉ đành đến tìm cô ấy. Nhưng cho dù như thế, cô ấy vẫn phải thu tiền, giá cả cũng không thấp, rồi đặt cho nó một khẩu hiệu đẹp đẽ: Nhân tình là nhân tình, làm ăn là làm ăn.
Chu Kính Nhân tức đến gân xanh trên mặt nổi lên, "Cái rắm, mày cứ nói thẳng là mày nghèo không được sao?"
Chu Tú Mẫn thở dài: "Anh, nhà em một nhà lớn bé đang chờ em nuôi, anh đừng làm khó em."
Chu Kính Nhân: ...
Chu Kính Nhân muốn phỉ nhổ cũng bất lực. Em gái nó, lấy đâu ra một nhà lớn bé, anh đây lúc nào cần mày nuôi? Mày cũng đầy việc còn gì.
Ai biết Chu Tú Mẫn rất không nể mặt, anh đem anh tính vào "một nhà lớn bé", nhưng em không tính đâu nhé. "Sau này em và Chu Sa sẽ nuôi chó mèo, như thế là có lớn có bé rồi."
Chu Kính Nhân: ...
Chu Kính Nhân muốn dùng đống tiền đè chết cô ấy... nếu có thể! Lúng túng, không phục, tức giận đưa tiền, nhìn mặt mày Chu Tú Mẫn nở hoa đặt tiền vào ngăn kéo, hắn có một loại xúc động mãnh liệt muốn cướp về – không phải hắn keo kiệt, mà là nhìn không nổi bộ dạng thấy tiền sáng mắt của cô ấy – mạnh mẽ ép lại kích động trong lòng, hắn tận lực bày ra dáng vẻ quan tâm mà anh cả nên có, "Kia... tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt lắm, nuôi béo thêm năm cân nữa... là vừa đẹp."
Chu Kính Nhân có chút sửng sốt, không cẩn thận lí giải thành: Nuôi béo thêm năm cân nữa là có thể kéo đến lò mổ rồi. Giật thót cả mình. Chu Tú Mẫn nhìn biểu cảm kì quái của hắn, đen mặt lại, đoán được hai ba phần suy nghĩ của hắn, hung dữ tức giận nói: "Anh cả... anh nghĩ đi đâu thế!" Giọng điệu không phải nghi vấn, là trần thuật.
Chu Kính Nhân khụ một tiếng, làm dáng vẻ oai phong lẫm liệt nhìn cô ấy, "Cái gì? Nói gì?"
"Kiên quyết phủ nhận biểu thị anh đang chột dạ... Bỏ đi. Không tính toán với anh." Chu Tú Mẫn cười híp mắt nhích lại gần hắn, "Anh cả, anh nói xem, anh gả em gái thì cho bao nhiêu của hồi môn?"
Chu Kính Nhân đột nhiên nhìn thấy bộ dạng thân thiện của cô ấy, lại cảm thấy vô sự hiến ân cần, không phải gian thương cũng là trộm cắp, không tự nhiên muốn rời đi, sau đó, khựng lại, "Tại sao không phải lấy vợ?" Hắn phản xạ hỏi, hỏi ra miệng, lại cảm thấy, câu này rất...
"Vì là gả mới có 'của hồi môn'." Chu Tú Mẫn làm vẻ đương nhiên, Chu Kính Nhân: ... Chu Tú Mẫn, mày có thể không biết xấu hổ hơn nữa không?
Sự thật chứng minh, những chuyện liên quan đến tiền hay lợi ích, Chu Tú Mẫn sẽ không vắng mặt.
"Anh cả, anh chỉ có một đứa em gái là em thôi đấy!" Ý của câu này: Anh xem thế nào mà làm, đừng tệ bạc với đứa em gái "duy nhất" này.
"..." Hai ba năm nay, hắn luôn cảm thấy Chu Tú Mẫn thay đổi rất nhiều, xem ra, tất cả đều là ảo giác, bản tính khó dời! "Mày muốn cái gì?" Chu Kính Nhân bất đắc dĩ khuất phục. Không sai, nhà họ Chu những năm này kiếm được không ít lợi ích là công lao của cô ấy, hơn nữa, quả thật hắn chỉ có một cô em gái là cô ấy, nói thế nào cũng không thể tệ bạc.
Chu Tú Mẫn đột nhiên tươi như hoa nở, dùng sức "chụt" một cái lên mặt Chu Kính Nhân, "Anh cả, anh tốt nhất. Em yêu anh."
Chu Kính Nhân: ...
Chu Kính Nhân dửng dưng, cũng chỉ có những lúc thế này Chu Tú Mẫn mới "anh cả, anh tốt nhất." Bình thường, hừ... hắn cũng không muốn nhiều lời.
Nghe xong yêu cầu "của hồi môn" của Chu Tú Mẫn, Chu Kính Nhân cảm thấy không có gì không thể đáp ứng, cũng sảng khoái đồng ý, hỏi cô ấy: "Mày muốn làm thế nào?"
"Làm thế nào? Trung Quốc không thể kết hôn, đi nước ngoài kết hôn thôi!" Chu Tú Mẫn nói rất thản nhiên, bình thường tới mức khiến Chu Kính Nhân có một loại ảo giác "ừm, cái này thì được". "Vậy phía mẹ, mày tính bàn giao thế nào?"
"Bàn giao cái gì? Có cái gì mà bàn giao? Phía mẹ thì không cần, tránh kích thích mẹ, qua năm sáu năm nữa, mẹ sẽ tự nhận ra tình hình. Tâm lí dần dần biến hóa, đến lúc đó chúng ta không nói, mẹ không nhắc, chúng ta ngầm thừa nhận là được."
Chu Kính Nhân: ...
"Chu Tú Mẫn, sao anh cảm thấy mày càng ngày càng khốn khiếp thế? Chuyện đại sự như kết hôn mà đến mẹ mày cũng không nói."
"Vậy anh cả, anh đi nói đi."
"Anh..." Chu Kính Nhân kích động thiếu chút nữa lỡ lời "đi thì đi", hắn thầm mắng một câu: Khốn khiếp, dám chơi anh! "Được rồi, mày nghĩ xong rồi, anh còn có thể nói gì. Mày tự đi mà đảm đương việc cả ngày bị mẹ giục kết hôn là được." Trước đây Chu Kính Nhân đã chịu không biết bao cực khổ. "Không phải có cái gì mà... cái gì mà kết hôn hình thức sao? Mày cũng tìm một người?" Chu Kính Nhân bắt đầu tìm phương pháp cho em gái, "Nhà Lão Vương có cái gì mà... không phải cũng tìm một cô gái để kết hôn giả sao? Như thế mày tốt, mẹ cũng tốt, mọi người đều tốt."
Chu Tú Mẫn bị chọc cười, "Thôi đi, anh đang quảng cáo cho 'Hối Nhân Thận Bảo' của anh à, cái gì mà anh khỏe em khỏe mọi người đều khỏe chứ. Em ngốc à, nhà có năm người thì bốn người biết, không phản đối, em cần gì phải tự rước phiền phức vào người. Anh cả, tư tưởng của anh lệch lạc quá!"
Chu Kính Nhân bực tức, "Cút! Đang nói chuyện nghiêm túc với mày! Ờ mà cũng đúng. Tóm lại chuyện này anh với thằng ba cũng không ý kiến, còn bà nội thì... Tóm lại mày cứ xem thế nào mà làm. Đừng kích thích mẹ."
"Được rồi!" Chu Tú Mẫn do dự một lát, "Anh cả... nếu... cái đó..."
Chu Kính Nhân hiếm thấy em gái hắn ấp a ấp úng, kì quái, "Sao thế?"
"Nếu em cùng Chu Sa ra nước ngoài kết hôn, anh... anh có đến dự lễ cưới không?"
Chu Kính Nhân bừng tỉnh, tuy trên miệng cô ấy rất thản nhiên, nhưng trong lòng vẫn muốn được bọn hắn khẳng định. Hắn vỗ vỗ vai cô ấy, "Có! Anh đi. Thằng ba cũng đi."
Chu Tú Mẫn muốn nhào qua ôm lấy hắn biểu thị vui mừng cảm động, bị Chu Kính Nhân dùng tay chặn lại, "Mày chi vé khứ hồi cộng thêm phí ăn ở."
Chu Tú Mẫn: "..."
...
Trường học vốn đãi ngộ cực tốt với Chu Sa, năm đó Chu Sa xảy ra chuyện, rất nhiều giáo sư âm thầm tiếc thương, đừng nói giáo sư Liêu lưu lại học bạ, cho dù không lưu, đi học lại cũng là chuyện rất dễ dàng. Điều duy nhất là, năm