Chương 56:
Những thứ vô tình, chắc chắn sẽ thiếu đi vài phần trơn tru. Sau đó Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thoải mái: Có phải bản thân cô ấy quá rõ ràng không, rõ ràng giống như cô ấy rất đói khát, cô ấy không có ý như thế... cô ấy... cô ấy...
Vậy thì có ý gì?
Theo cách nói thịnh hành bây giờ của dân mạng chính là: Mọi người đều rất bận, gặp mặt không lên giường thì làm gì?
Hơn nữa, bọn họ cũng đang yêu đương nghiêm túc, cũng không phải làm loạn, cho nên... cho nên...
Chu Tú Mẫn an ủi bản thân, trong lòng có chút "khó chịu" tràn ra, bắt đầu chuẩn bị cho "chuyến du lịch tình yêu lãng mạn" của cô ấy và Chu Sa: Ở đó có biển, chắc chắn phải mang theo đồ bơi, đáng tiếc lần trước uổng công mang đến Hoàng lăng, đồ lót xinh đẹp, chắc chắn phải mang, nếu không cẩn thận... hi hi... ngượng ngùng... còn phải mang kính râm, dép tông, túi xách, đồ biển các thứ, đều phải mang. Còn có đồ ăn vặt, iPad, một số bài hát nhẹ nhàng êm tai, hai quyển truyện tình yêu... không, là hai tập thơ lãng mạn văn nghệ... đều phải chuẩn bị.
So với sự trịnh trọng, không để phát sinh sai sót của Chu Tú Mẫn, Chu Sa biểu hiện rất... đơn giản: quần jean áo phông trắng, thêm đôi giày trắng đã cũ, cùng hai bộ đồ ngủ liền xuất phát, giống như chỉ là đi cùng mà thôi, hoàn toàn không nhập vai. Chu Tú Mẫn có chút ủ rũ, lúc này cô ấy mới chú ý đến vấn đề, vấn đề này chính vì thường xuyên đi đào mộ nên cô ấy đột nhiên quên mất: Giày quân đội đa phần mặc quần áo cũ của người ta, cho dù cô mặc đồ gì cũng đẹp mắt, nhưng suy nghĩ kia vẫn làm cô ấy không thoải mái. Sau này cô ấy phải tự mình làm dáng cho giày quân đội mới được. Chu Sa hoàn toàn không biết suy nghĩ của cô ấy, vẫn "bình tĩnh" đọc sách. Chu Tú Mẫn rất buồn bực, cô không có chút căng thẳng nào sao? Tại sao trái tim cô ấy lại thình thịch không ngừng? Nhưng... trang sách này... không phải cô đã đọc quá lâu rồi sao? Ban nãy cô ấy cố tình liếc được hàng chữ này, bây giờ vẫn là nó... ha, còn giả vờ? Chu Tú Mẫn đột nhiên "tâm tình vui vẻ", nhích lại gần "chụt" một cái lên mặt Chu Sa, Chu Sa bị giật mình, trên xe, bốn phía đều có người...
"Cậu... cậu làm gì đấy?" Chu Sa căng thẳng nhìn cô ấy, nói ra miệng không phải là "cậu đừng như thế" như Chu Tú Mẫn nghĩ, mà là hỏi cô ấy làm gì thế, Chu Tú Mẫn kiêu căng nâng mày, thản nhiên, "Mình vui vẻ!"
Chu Sa không biết nói gì mới tốt, Chu Tú Mẫn lại nhích đến nói nhỏ vào tai cô: "Cậu căng thẳng à?"
Khuôn mặt trắng bóc của Chu Sa vốn đã phiếm đỏ nay lại càng đỏ hơn, "Không có! Tại sao phải căng thẳng chứ?"
Chu Tú Mẫn cười hi hi nhìn cô, "Thế sao trang sách của cậu đọc lâu thế?"
Chu Sa ngây người, ngay tức khắc phản bỏ, nhưng giọng điệu không có sức thuyết phục, "Không... không có, mình đang suy ngẫm!"
"Xì!" Chu Tú Mẫn phì cười, nghiêng mắt nhìn cô, lại bày ra bộ dạng "lưu manh bắt nạt gái nhà lành", "Đừng sợ, chị sẽ yêu thương em!"
"..." Chu Sa nghẹn lời nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng chỉ ra: "Mình lớn hơn cậu đó!"
Chu Tú Mẫn: "..." trọng điểm của cậu... ôi... có phải là nhầm chỗ rồi không?
Đùa giỡn thất bại!
Thứ sáu, gần sáu giờ chiều, bọn họ cũng đến được khu nghỉ dưỡng với phong cảnh tươi đẹp. Làm một số thủ tục ở quầy tiếp tân, sau đó lấy chìa khóa về phòng. Cạch một cái cửa mở ra, là một căn phòng xa hoa, vô cùng khí thế xinh đẹp, ở phòng đặt một chiếc giường lớn xa xỉ, ai cũng mặt đỏ tía tai tim đập nhanh, trong phòng còn có bàn trà ghế sô-pha, bàn làm việc, phía sau chính là một cánh cửa lớn nhìn thẳng ra biển... bọn họ đặt hành lí xuống rồi ra ngoài chơi. Trên bãi cát, còn có chỗ nướng đồ ăn, có quầy bày bán than hoa nướng đồ, còn có cách loại nguyên liệu, có rất nhiều người không quản nóng bức đang nướng đồ. Chu Tú Mẫn nhất thời nổi hứng, cũng mua một ít nguyên liệu về nướng, đương nhiên, phần lớn là Chu Sa nướng, cô ấy phụ trách ăn. Chu Sa nướng đồ rất chuyên nghiệp, lúc Chu Tú Mẫn ăn cá thu đao cô vừa nướng xong liền nghĩ: Tại sao cô gái này cái gì cũng biết làm, nếu mình không ở bên cạnh cậu ấy, nếu mình là người khác, đối diện với một người ưu tú thế này, giỏi giang thế này, chắc chắn đau lòng chết mất.
Kết quả, không cần ăn cơm tối nữa.
Ăn đồ nướng xong, đi tản bộ một vòng cho tiêu, sau đó bọn họ về phòng. Lúc đi tắm mới phát hiện bí ẩn "giường và tường kính": Tấm kính này trong suốt, không phải kính thủy tinh mờ. Nhất cử nhất động trong phòng tắm, nằm trên giường có thể nhìn thấy rõ ràng. Đây... có chỗ nào là căn phòng xa hoa, rõ ràng là... phòng ôm ôm hôn hôn. Chu Tú Mẫn nghẹn rồi. Cô ấy vốn cũng không phải là người cởi mở, nhưng có ý đồ với Chu Sa, ý đồ rất sâu, mới giành thế chủ động, nhưng chủ động kiểu này... tắm rửa cũng để người ta nhìn thấy. Cảm giác rất mất mặt!
Chu Sa nói: "Hay là, chúng ta đổi phòng khác?"
Chu Tú Mẫn trợn mắt với cô, "Chắc chắn cũng thế thôi. Đổi phòng thì có ích gì chứ?" Nếu cô ấy không đến, anh trai cô ấy sẽ cùng người phụ nữ nào đó đến. Chu Tú Mẫn nghĩ ra vấn đề, liền... nghẹn rồi. Đàn ông nằm trên giường nhìn phụ nữ tắm, thú vị lắm sao? Sao có cảm giác rất biến thái vậy chứ?
"Mình sẽ không nhìn đâu. Mình đi đọc sách. Sẽ không quay đầu lại." Chu Sa thật thà nói, "Cậu đừng lo!"
Chu Tú Mẫn: "..." Chu Tú Mẫn buồn bực đi tắm rửa gội đầu. Đồ nướng rất ngon, nhưng cả thân đều quyện mùi.
Chu Tú