Tay của Dạ Mạc Thâm dừng lại
giữa không trung, anh bất giác cau
mày và nhìn cô chằm chằm.
Người phụ nữ này lại phát điên
gì nữa đây?
Thẩm Kiều không nói chuyện
với Dạ Mạc Thâm, nhanh chóng chui
vào trong chăn, dùng chăn để che đi
dấu vết trên cổ mình.
Dạ Mạc Thâm nhìn thấy dấu vết
bị cô che lại, vẻ mặt có chút không
vui, ngón tay cũng dừng lại giữa
không trung.
“Làm gì đấy?”
Thầm Kiểu trốn trong chăn
bông, chỉ ló đầu ra ngoài nhìn Dạ
Mạc Thâm bằng đôi mắt lưỡng lự.
“Hôm qua, tối hôm qua anh…” –
Cô lắp bắp không nói nên lời.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm sắc bén
nhìn cô chằm chằm: “Làm sao?”
“Tối hôm qua có phải anh…” –
Thẩm Kiều lại vô thức muốn cắn môi
dưới của mình, nhưng khi nghĩ tới
ban nãy anh nói cô cứ rảnh là lại tự
cắn đến rách cả môi mình, cô lại cố
gắng khống chế để bản thân không
làm thế nữa.
“Có chuyện gì sao?” – Dạ Mạc
Thâm biết lúc đó cô đã mất di ý thức,
có lẽ cũng không biết anh là ai, cho
nên vào thời khắc quan trọng nhất
anh mới hỏi cô rằng mình là ai. Khi
đó ý thức cô mơ hồ nhưng vẫn gọi rõ
tên anh, trong lòng Dạ Mạc Thâm
thực sự có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cho nên bây giờ cô tự chất vấn
mình, Dạ Mạc Thâm cũng không rõ
cô có nhớ những gì đã xảy ra đêm
qua hay không.
Thẩm Kiều chằm chằm nhìn anh
một hồi: “Lúc đó tôi bảo anh đi đi,
anh có rời đi không?”
Cô hít một hơi thật sâu và cố
gắng bình tĩnh lại.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm vẫn kiên
định như cũ: “Không có.”
Không có? Ánh mắt Thẩm Kiều
run lên: “Không rời đi thật sao? Vậy
anh…”
Nếu anh không rời di, vậy…
Thẩm Kiều dừng lại một chút, sau đó
khẽ hỏi: “Vậy anh vẫn ổn chứ?”
Gân xanh trên trán Dạ Mạc
Thâm giật giật, nheo mắt nhìn người
con gái trước mặt, ánh mắt cô sợ hãi,
dường như đang lo lắng cho anh.
Xem ra, cô thật sự không biết
chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng
vẫn lo lắng cho anh.
“Tôi có ổn hay không, cô không
biết sao?”
“Ừm..
“Cô thật sự không nhớ chuyện
gì đã xảy ra tối hôm qua sao?” Dạ
Mạc Thâm rốt cuộc không nhịn được
hỏi.
Bị anh hỏi trúng, Thẩm Kiều đột
nhiên im lặng, cô cụp mắt xuống như
đang suy tư, một lúc sau mới nói:
“Tối hôm qua… Tôi chỉ nhớ là anh vào
phòng, nhưng Lục Tầm Thường đã
sai người thắp mê hương trong
phòng, chỉ cần anh vào… Anh sẽ…
Sẽ bị… ”
“Sẽ bị làm sao?“ Dạ Mạc Thâm
nheo mắt nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Kiều ngượng ngùng nói,
đôi má ửng hồng.
“Nói đi.“ Dạ Mạc Thâm không
có ý định buông tha cho cô, tiếp tục
chất vấn.
Thẩm Kiều né tránh ánh mắt của
anh, nói nhỏ: “Anh không biết mê
hương sao? Nếu anh bị trúng mê
hương, anh cũng sẽ khó chịu giống
như bị bỏ thuốc vậy, nhưng không
phải anh…” Không phải là anh không
có khả năng đó sao? Tất nhiên,
Thẩm Kiều không nói như vậy.
Mà cô nói theo cách khác: “Lục
Tầm Thường nghe tin đồn từ bên
ngoài và nghĩ rằng anh là… Nên anh
ta muốn trả đũa anh, anh thật sự…
Không sao chứ?”
Cái gì… Dạ Mạc Thâm suy nghĩ
hồi lâu mới nhận ra.
Nghĩ đến chuyện riêng tư đó
anh có chút tức giận, tối hôm qua
anh đã nỗ lực để giải cứu cô như vậy,
cô đã quên hết chuyện đó thì thôi lại
còn cho rằng anh là kẻ “không có
năng lực”, bây giờ vẫn còn lo lắng mê
hương của Lục Tầm Thường cũng
không thề khiến anh phát tiết sao?
“Cậu chủ Dạ?“ Thấy anh vẫn
chưa đáp, Thẩm Kiều gọi anh.
Dạ Mạc Thâm tỉnh táo lại, lăn xe
lăn đến gần Thẩm Kiều: “Cô đang lo
lắng cho sức khỏe của tôi hả?”
Thẩm Kiều dừng lại, sau đó lắc
đầu: “Tôi chỉ nghĩ bọn họ lợi dụng tôi
để dụ anh đến, cho nên… Mới cảm
thấy có lỗi, cậu chủ Dạ đừng hiểu
lầm.”
Dạ Mạc Thâm cười thành tiếng,
đột nhiên kéo cô ra khỏi chăn.
“A, anh làm gì vậy?“ Thầm Kiều
kinh ngạc thốt lên sau khi bị anh kéo
ra khỏi chăn, vươn tay định đầy anh
ra, nhưng Dạ Mạc Thâm đã tận dụng
cơ hội nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn
của cô.
Anh nắm lấy cổ tay cô và đặt nó
lên mặt mình, Thẩm Kiều nhận ra nơi
Dạ Mạc Thâm dừng lại chính là vết
xước trên mặt anh.
“Cô nhìn thấy chưa? Đây… Đều
là kiệt tác của cô.” Giọng Dạ Mạc
Thâm trầm xuống, giống như một
loại