“Phương diện đó có vấn đề?”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm đột nhiên
càng ngày càng tối đen lại: “Là ai nói
với cô như vậy?
Ánh mắt anh sắc bén khiến
Thẩm Kiều vô thức nuốt nước bọt:
“Người bên ngoài nói.”
“Ồ, những gì người ngoài nói mà
cô cũng tin sao? Phương diện đó tôi
có vấn đề hay không, cô không biết
sao?”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên nắm lấy
tay cô và đặt lên đâu đó, Thẩm Kiều
sợ hãi hét lên, cố gắng rút tay về!
“Cảm nhận một chút đi, rốt cuộc
tôi có vấn đề trên phương diện đó
không?”
Đầu óc Thầm Kiều trống rỗng,
làm gì có thời gian và tư tưởng mà
cảm nhận nó chứ, cô sợ tới mức cúi
đầu cắn một cái lên vai anh, nhân lúc
anh thất thần nhanh chóng rụt tay
lại.
“Dạ Mạc Thâm, cái tên biến thái
nhà anh!”
“Tôi biến thái? Tại sao tối hôm
qua khi cầu xin tôi muốn cô, cô lại
không nói tôi biến thái?” Dạ Mạc
Thâm cười xấu xa, cúi đầu cắn một
cái lên cằm nhỏ của cô: “Cô thật sự
coi mình là mèo hả? Hơi một tí là cắn
người?”
Thẩm Kiều đỏ mặt
gần như rớt cả máu ra ngoài.
Sao cô lại cảm thấy… Thái độ
của Dạ Mạc Thâm đối với cô quá
khác biệt rồi!
“Nhớ kĩ lấy!” Dạ Mạc Thâm ghé
vào tai cô, giọng điệu kiên quyết: “Từ
hôm nay, cô là người phụ nữ của Dạ
Mạc Thâm.”
Tim Thẩm Kiều run lên.
Anh ta nói gì?
“Sau này, dù là chồng cũ của cô
hay Dạ Lẫm Hàn, hoặc là những
người đàn ông khác, cô đều không
được phép tiếp xúc với họ cũng
không được phép nhìn quá lâu.”
Thẩm Kiều: “…”
“Nếu để tôi phát hiện ra cô có
qua lại với họ, hoặc là cô có nảy sinh
bất kỳ ý nghĩ không đứng đắn nào
thì…”
Cóó, cộc…
Lúc này, cửa phòng bệnh đột
nhiên bị gõ mấy tiếng, Dạ Mạc Thâm
nhướng mày: “Có chuyện gì?”
Giọng nói của Tiêu Túc từ bên
ngoài kính cẩn vang lên: “Cậu chủ
Dạ, bữa tiệc tối nay sắp bắt đầu rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Dạ Mạc Thâm nhìn Thẩm Kiều
còn đang ngần người, vươn tay búng
trán cô: “Nghe thấy chưa?”
Mặc dù Thẩm Kiều
vẫn chưa hoàn hồn, nhưng khi nghe những lời
này, cô vô thức đưa tay che trán rồi
gật đầu.
“Hôm nay ngoan ngoãn ở lại
bệnh viện, tôi sẽ sai người canh
chừng cô, sau giờ làm việc tôi sẽ đến
đón cô.”
„ Ừm ”
Sau khi Dạ Mạc Thâm rời đi,
Thẩm Kiều vẫn không thể phản ứng
lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, cô ngồi trên giường suy
nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm
qua và những gì Dạ Mạc Thâm nói
ban nãy.
Tối hôm qua, cô đã bị trúng
thuốc, trong phòng cũng bị đốt mê
hương. Lục Tầm Thường cho rằng
Dạ Mạc Thâm không có khả năng
nên đã cố tình hạ thuốc để tra tấn Dạ
Mạc Thâm. Đồng thời muốn làm hại
cô, nhưng cuối cùng thì Dạ Mạc
Thâm vẫn bình thường, khi tỉnh lại cô
cũng thấy bình thường, chỉ thắc mắc
là tại sao trên người mình lại có rất
nhiều vết tích ân ái.
Nhưng lúc nãy Dạ Mạc Thâm nói
với cô rằng từ hôm nay trở đi cô là
người phụ nữ của anh.
Điều đó có nghĩa là hai người
bọn họ đã ở cùng nhau đêm qua?
Nhiệt độ trên mặt Thẩm Kiều đột
nhiên tăng lên khi nghĩ đến dấu vết
trên người mình do Dạ Mạc Thâm
gây ra.
Trời ơi.
Trước đây cô đã từng nghĩ rằng
ông trời đùa cợt với cô và muốn chơi
đùa cô đến chết.
Thật không ngờ…
Thật không ngờ người ở cùng
cô đêm qua thực ra lại là anh.
Trong một khoảnh khắc, Thẩm
Kiều không biết mình nên vui hay
nên buồn.
Cô ở một mình trong bệnh viện
gần như cả ngày, sau đó cảm thấy
thực sự buồn chán, vì vậy cô muốn
xin xuất viện.
Nhưng lại nhận được tin là cô
không thể xuất viện trước khi Dạ
Mạc Thâm quay lại, và phải ở đây đợi anh.
Vì vậy, Thầm Kiều chỉ có thể trở
lại bệnh viện để bắt đầu một ngày
buồn chán.
Khi cô đi ra khỏi phòng tắm,
chân Thẩm Kiều khẽ run lên, tranh
thủ nhìn lại lần nữa, ngoại trừ cổ thì
trên người cô, khắp nơi đều có dấu
vết, đôi chân run rầy cũng thông báo
tối hôm qua hai người có biết bao
cuồng dại.
Nhưng có rất nhiều chuyện cô
không thể nhớ ra, chỉ nhớ một cách
mơ hồ rằng Dạ Mạc Thâm đã liên tục
hỏi cô có khó chịu không, có muốn
không…
Sau đó thì cô…
Tóm lại, bây giờ Thẩm Kiều cảm
thấy vô cùng xấu hổ.
Cô cảm thấy mình gần như
không còn mặt mũi nào để nhìn Dạ
Mạc Thâm nữa.
Đang miên man suy nghĩ thì có
âm thanh từ bên ngoài vọng vào,
hình như là tiếng xe lăn.
Anh tan làm rồi ư?
Sắc mặt Thần Kiều lập tức thay
đổi, cô vô thức nhắm mắt lại và giả
vờ ngủ.
“Cậu hai tan làm rồi? Mợ hai đã
rảnh rỗi cả một ngày,