Đến tận lúc ấy, cô vẫn luôn lo
lắng cho anh chứ không phải bản
thân.
Như ai đó từng nói, lúc nguy cấp
nhất sẽ nhìn thấu lòng người.
Lần trước lúc Lục Tầm Thường
cầm ghế định đánh anh, cô không hề
biết rằng anh có thể né được mà cứ
nhào tới chắn cho anh, nếu như lúc
đó anh không kịp né thì chắc hẳn cô
đã bị cái ghế kia đập trúng rồi.
Một người con gái nhỏ nhắn như
vậy, nếu như bị đập trúng thì thật sự
không tưởng tượng được hậu quả.
Lúc này, Dạ Mạc Thâm nhớ lại
chuyện đó mà cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng bản thân cô thì sao? Lúc
đó cô nghĩ gì mà lại quên mình nhào
đến chắn cho anh?
Nghĩ đến chuyện này, khoé mắt
Dạ Mạc Thâm giật giật, nhìn chăm
chú người đang nằm trên giường.
Có lẽ, cô không hề giống như
những gì anh nghĩ.
Trong phòng bệnh im ắng, chỉ có
tiếng thở của hai người và tiếng tim
đập, Dạ Mạc Thâm gấp tờ báo lại,
nhẹ nhàng bỏ vào túi, sau đó đẩy xe
lăn đến bên cạnh giường, nhìn ngắm
Thầm Kiều đang ngủ say.
Gương mặt Thẩm Kiều rất sắc
nét, khuôn mặt trái xoan cổ điển, chỉ
là bình thường cô không hay trang
điểm, cũng không để ý chuyện ăn
mặc, nên trông cô rất quê mùa.
Lúc cô vừa mới đến nhà họ Dạ,
cô mặc áo cưới trông rất xinh đẹp,
sau này cô mặc quần áo của mình,
thì lại giống như một ông cụ non.
Một người con gái còn trẻ như
vậy, thế mà lại không biết cách ăn
mặc.
Một người con gái như thế làm
sao có thể quyến rũ anh được.
Thế nhưng, hết lần này đến lần
khác… Dạ Mạc Thâm và cô…
Nhớ đến tối hôm qua cô ở trong
lòng anh, liên tục cầu xin anh, gọi tên
anh, tim Dạ Mạc Thâm như tan chảy,
anh không kiềm được lòng mà vươn
tay vén những lọn tóc trên trán cô ra
sau tai.
Không biết từ lúc nào mà Hàn
Tuyết U đã biết tin, biết Thẩm Kiều
gặp chuyện, cô ta đã tranh thủ thời gian.
Lúc cô ta đến bệnh viện thì vừa
hay nhìn thấy cảnh Dạ Mạc Thâm
đang ngồi bên cạnh giường bệnh
của Thẩm Kiều, tay Dạ Mạc Thâm
đang còn đặt trên gương mặt của
Thẩm Kiều, Hàn Tuyết U nhìn qua
cửa kính một lúc lâu nhưng không
biết nên làm thế nào.
Chuyện gì đây?
Dạ Mạc Thâm đối với cậu ấy…
“Cô Hàn?“ Thấy Hàn Tuyết U
sững sờ đứng đó, Tiêu Túc hỏi.
Hàn Tuyết U lấy lại bình tĩnh,
trưng lên khuôn mặt tươi cười: “Xin
chào, tôi nghe nói Thầm Kiều gặp
chuyện nên đến thăm cậu ấy.”
Tiêu Túc nhìn vào bên trong một
lát, thấy không gian yên tĩnh đến
mức nghe thấy tiếng kim rơi, nên
Tiêu Túc nhỏ giọng nói: “Cô Hàn, tôi
biết cô lo lắng cho trợ lý Thẩm, có
điều cô ấy đã không sao rồi, hiện tại
đang nghỉ ngơi, nếu giờ cô đi vào thì
rất có thể quấy rầy cô ấy.”
Nghe xong, Hàn Tuyết U tỏ vẻ
thất vọng, nhưng sau đó lại gật gật
đầu: “Được rồi, nếu cậu ấy không
sao thì tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, khi
nào cậu ấy tỉnh lại thì anh báo cho tôi
được không? Còn không thì tôi ngồi
ở đây chờ cậu ấy tỉnh?”
“Chuyện này…” Tiêu Túc hơi do
dự, cậu ta biết quan hệ giữa Thẩm
Kiều và Hàn Tuyết U rất tốt, suy nghĩ
một lúc cuối cùng cậu ta cũng gật
đầu đồng ý.
“Được rồi, tôi vào trong ngồi
chờ.”
Nói xong, cô ta không chờ Tiêu
Túc trả lời mà cứ thế mở cửa đi vào.
Tiêu Túc: “Cô Hàn.”
“Suyt!“ Hàn Tuyết U ra dấu bảo
cậu ta im lắng, làm cho Tiêu Túc chỉ
có thể ngậm miệng lại.
“Tôi ở trong chờ, yên tâm đi, tôi
sẽ không làm phiền.”
Hàn Tuyết U rón rén đóng cửa
lại, sau đó đi vào bên trong, cô ta vừa
định qua đó chào hỏi Dạ Mạc Thâm,
lúc vừa ngầng đầu lên không ngờ lại
chạm vào ánh mắt lạnh lùng vô tình
của Dạ Mạc Thâm.
Hàn Tuyết U hơi dừng lại, nhỏ
giọng giải thích: “Chào cậu chủ Dạ,
tôi… đến thăm Thẩm Kiều.”
Dạ Mạc Thâm không lộ ra bất kỳ
cảm xúc gì, giọng nói lạnh lùng: “Cô
ấy đang nghỉ ngơi, mời cô ra ngoài.”
Hàn Tuyết U: “…”
Dạ Mạc Thâm không hề khách
khí đuổi khách như vậy khiến khuôn
mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết U trắng
bệch: “Tôi…”
Hai con mắt của Dạ Mạc Thâm
sâu thêm, không hề biết tỏ ra thương
hoa tiếc ngọc.
Thế nhưng rõ ràng lúc nãy… Anh
đặt tay lên mặt Thẩm Kiều, còn tỏ vẻ
rất thương xót nữa.
Không lẽ anh thích Thẩm Kiều?
Ý nghĩ này vừa loé lên trong đầu
đã khiến cho Hàn Tuyết U cảm thấy
cả người đều không biết làm sao.
Không đúng nha, bọn họ còn
muốn ly hôn mà,