Dạ Mạc Thâm: “…” Người phụ nữ này thật sự ngu ngốc như vậy sao? Chắc hẳn là vậy rồi, nếu không cô ta cũng đâu có ngu đến mức di hỏi những vấn đề này.
“Là do tôi thể hiện chưa rõ?” Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, đôi môi nhẹ nhàng hé mở: “Hay là do cô quá ngu ngôc?” Thẩm Kiều ngơ ngác, anh ta thể hiện cái gì cơ? “Người đàn bà hai lần đò kia, có một số chuyện chỉ nên nói một lần mà thôi, cô đừng có mơ tưởng tôi sẽ lặp lại lần thứ hai cho cô nghe!“ Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói, giọng điệu có một chút đanh đá.
Thẩm Kiều ngạc nhiên trừng mắt với anh ta: “Nói cái gì vậy chứ?” Chết tiệt! Dạ Mạc Thâm thấy vẻ mặt mông lung ngơ ngần của người đối diện, anh thật sự rất muốn túm lấy cô rồi hung hăng đánh mấy cái vào mông cho hả giận. Anh đã khó khăn lắm mới nói ra được những lời đó, thế mà cô lại không nghe thấy được! Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi cười khinh bỉ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Xem ra, người chồng như tôi không hề tồn tại trong mắt của cô.” Thẩm Kiều: “Anh nói cho rõ đi, rốt cuộc ý của anh là gì? Trước kia tôi ngủ một mình rất ngon, vì sao đột nhiên phải ngủ cùng với anh hả? Chẳng lẽ chỉ vì tôi với anh…” Cô chưa nói hết thì đã bị Dạ Mạc Thâm cắt ngang: “Đủ rồi!” Dạ Mạc Thâm đột nhiên tức giận, vẻ mặt lúc này của anh khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Không biết thì đừng có hỏi, cái người đàn bà dại dột này, cô muốn chết hả? Nếu mà cô muốn tiếp tục ngủ một mình thì gọi người giúp việc vào mang cái giường nhỏ xíu kia đến đây cho cô đi. Cô nghĩ là tôi muốn ngủ cùng người đàn bà đã qua một đời chồng như cô sao? Như vậy thì làm mất giá của tôi lắm. Đúng là sỉ nhục tôi mà!” Thẩm Kiều: “…“ Dạ Mạc Thâm tự mình xoay chiếc xe lăn lại rồi rời khỏi phòng.
Anh vừa đi thì căn phòng đột nhiên trở nên yên tính, Thầm Kiều bị những lời của anh làm tức điên lên được. Cô biết cô không thể gọi người giúp việc mang cái giường của cô trở lại đây được, nhưng nếu anh ta cảm thấy ngủ cùng cô là đang sỉ nhục chính mình, vậy cô cũng không cần phải tự làm mất mặt bản thân! Cô ngủ dưới sàn nhà là được chứ gì? Thẩm Kiều đi ra ngoài tìm người giúp việc đem đến cho cô hai tấm đệm, sàn nhà cũng đã quét dọn sạch sẽ, cô tự mình trải chăn đệm ra, sau đó cũng thả gối của mình xuống đó.
Cô chuẩn bị xong xuôi hết thì lập tức đi tắm rửa, sau đó vui vẻ chui vào trong chăn ngủ thiếp di.
Lúc Thẩm Kiều đang ngủ say thì đột nhiên cô có cảm giác có ai đó đang dùng sức kéo chăn của cô.
Cô theo bản năng ôm chặt lấy nó, nhưng mà người nọ vẫn kéo chăn của cô đi! Thẩm Kiều liền mở to hai mắt, cùng lúc đó cô lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người nọ.
Dạ Mạc Thâm!! “Anh làm cái gì vậy hả?” Thầm Kiều tức giận hỏi.
Dạ Mạc Thâm chỉ lạnh lùng nhìn cô mà nói: “Cô nói thử xem?”Thẩm Kiều bình tĩnh lại rồi mới ngồi xuống, cô nhanh tay túm lấy cái chăn còn lại: “Tôi đang ngủ ngon thì anh kéo chăn của tôi, anh còn dám hỏi tôi câu đó sao?” Dạ Mạc Thâm cười khinh bỉ: “Chăn là của cô hả?” “„H Được rồi, chăn này là cô lấy từ trên giường của anh ta.
“Anh cứ dùng tạm cái chăn trước đây của anh đi!“ Thẩm Kiều nói: “Anh nói mấy người giúp việc thu dọn hết chăn đệm của tôi đi rồi, đáng lẽ ra anh nên nhường cho tôi cái giường này mới đúng chứ.” Cô thực sự chịu không nổi, từ lúc cô mang thai thì luôn cảm thấy buồn ngủ, nói xong thì cô cũng không muốn nhiều lời với anh nữa.
Cô lập tức ôm cái chăn vào lòng rồi nói: “Chăn của anh nằm ở trong tủ đó, anh tự đi lấy đi, tôi ngủ trước đây!” Xong xuôi cô lại nằm xuống đắp chăn lên.