Mặc dù cùng ngủ với nhau nhưng hai người cứ như những người xa lạ.
Thẩm Kiều cứ nằm như vậy cho đến rạng sáng thì cô nghiêng người qua xem thử, người nọ vẫn đưa lưng về phía cô, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh Dạ Mạc Thâm bị Thẩm Kiều đẩy ra, thân thề của anh gục xuống nằm cạnh cô, anh hỏi nhỏ: “Cô là chó hay sao? Vì sao lần nào cũng cắn tôi vậy?” Thẩm Kiều nghe được giọng nói của Dạ Mạc Thâm, lúc này cô mới hiểu ra người đàn ông làm chuyện đồi bại vừa nãy là anh.
Bây giờ Thẩm Kiều cũng đã tỉnh táo lại, khi nhớ đến những hành động ban nấy, cô đột nhiên hoảng hốt, khẽ cắn môi mình rồi tra hỏi anh: “Tự nhiên anh chạy xuống đây làm gì vậy? Không phải anh có giường sao?” Nói xong, Thầm Kiều còn sờ sờ bên cạnh thì cảm nhận được sàn nhà lúc này rất lạnh, cô nhìn quanh một chút liền phát hiện chăn đã bị cô đá bay tứ tung, cô không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng cười: “Cô chiếm lấy cái chăn của tôi, tôi có thể ngủ sao?“ Thẩm Kiểu cãi lại: “Vậy anh cũng không nên chạy đến đây ngủ cùng với tôi nha.” Dạ Mạc Thâm: “Chăn ở đâu, chăn của tôi ở đâu rồi hả?” Thẩm Kiều: “Thế lúc nãy anh làm gì tôi đó?” Cho dù anh ta chỉ vì cái chăn mà đi đến đây, thế thì vì sao lúc nãy anh ta lại làm những hành động như vậy? “Làm chuyện vợ chồng!” Thẩm Kiều: “…” Chuyện vợ chồng sao? Cô đang bận nghĩ về câu nói đó thì Dạ Mạc Thâm đã sờ eo của cô, thân thể anh lại nhích đến gần, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt của cô.
Thẩm Kiều theo bản năng mà ngồi dậy đè lại bàn tay xấu xa của anh rồi quát to: “Anh muốn làm gì vậy chứ? Mau về giường của anh đi!” “Cô có thấy cặp vợ chồng nào không ngủ cùng một giường chưa?” Dạ Mạc Thâm cũng không thèm đề ý đến lời của cô, anh nhẹ tay tránh thoát bàn tay bé nhỏ kia rồi vén áo cô lên để sờ vào bên trong.
“Trước đây hai chúng ta cũng đâu có ngủ cùng nhau mà vẫn ngon giấc đấy thôi, vì sao đột nhiên phải thay đổi?” Nghe Thẩm Kiều nói vậy, bàn tay bên eo cô cũng đột nhiên dừng lại, lát sau cô lại cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm: “Đột nhiên phải thay đổi sao?” Anh lạnh lùng nói: “Nghe cô nói, tôi lại có cảm giác cô không muốn thay đổi chút nào phải không?” Thẩm Kiều không biết nên trả lời anh như thế nào, trong lòng cô có vài lời muốn nói với anh, thế nhưng bây giờ cô lại không nói được gì nên chỉ có thể im lặng.
Trong bóng đêm, Thẩm Kiều nghe thấy được tiếng hít thở phập phồng của người nọ, anh ta hình như đang tức giận thì phải.
“Không hề muốn ngủ với tôi sao? Ngủ cùng tôi thì khiến cô chịu ấm ức sao?” Thẩm Kiều: “Tôi không…” “Cô chỉ là người đàn bà đã qua một đời chồng, cô cảm thấy ấm ức cái gì chứ?” Dạ Mạc Thâm cũng không chịu nghe cô nói gì, anh chỉ muốn dùng những từ ngữ mang tính đả kích làm tổn thương cô.
Lúc này cô cũng chỉ bất lực mà nhắm lại hai mắt, được rồi, sự tức giận của anh ta đã vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Bàn tay bên eo cũng thu lại, anh cũng không làm bậy với cô nữa, đột nhiên cô cảm thấy trống rỗng trong lòng. Thẩm Kiều không còn thấy bóng dáng người kia đâu nữa nên cô chỉ có thể yên lặng mà xoay người đi lên giường mà nằm xuống.
Vốn dĩ cô cũng muốn chiếm cái giường lớn kia, thế nhưng từ lúc biết được anh và cô sẽ ngủ ở đó thì ngoại trừ cái chăn ra, những thứ còn lại cô đều ném cho Dạ Mạc Thâm.
Lúc này cô cũng không còn ngủ được nữa.
Tiếng hít thở căng thằng của cô hòa quyện với tiếng hít thở tức giận tỉnh dậy chưa? Có cần tôi giúp anh không?” Cô hỏi xong thì đột nhiên cảm thấy sửng sốt.
Tối hôm qua Dạ Mạc Thâm làm sao có thể đi xuống chỗ cô nằm được chứ? Rõ ràng anh ta đâu có thể đi đứng bình thường được, chẳng lẽ trong lúc cô ngủ thì Tiêu Túc chạy đến đây giúp anh ta sao? Thế nhưng bây giờ Thẩm Kiều cũng không có tâm trạng nghĩ tiếp chuyện này, cô chỉ tự hỏi làm cách nào có thể giúp Dạ Mạc Thâm ngồi vào xe lăn của anh ta.
Dạ Mạc Thâm nghe cô hỏi thì đột nhiên mở to hai