Thẩm Kiều đỏ mặt rụt tay lại, tức giận trừng Dạ Mạc Thâm một cái.
“Ai cần anh giúp tôi cầm máu chứ? Đáng ghét!” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng hừ một tiếng, “Thế nào? Lẽ nào cô muốn người khác cầm máu giúp cô?” Thẩm Kiều chẳng muốn giải thích với anh, nói thêm chỉ khiến cho không khí càng trở nên căng thẳng mà thôi, cô lại ngồi xuống nhặt đống mảnh vỡ. Dạ Mạc Thâm mắng một câu: “Đầu óc cô chỉ dùng để trang trí à? Nhiều mảnh vỡ như vậy mà chỉ biết dùng tay?” “…” Thẩm Kiều đột nhiên ngầng đầu lên: “Anh đồng ý cho tôi dùng chổi?” Lúc cô ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, trong lòng Thẩm Kiều nghĩ chính là Dạ Mạc Thâm đang cố ý chỉnh cô, hẳn là muốn cô dùng tay nhặt, vì vậy cho dù cô đi lấy chổi cũng vô dụng. Không ngờ anh lại cho phép cô dùng chổi.
Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại, lệ khí trên người rất nặng: “Cô nói cái gì?” “Không.” Thẩm Kiều đột nhiên đứng dậy, xoay người đi lấy chổi, nếu như anh đã đồng ý thì cô ngốc mới không dùng chổi.
Lúc trở lại, Thẩm Kiều chỉ nhìn thấy bóng lưng Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm vừa đi, khí lạnh trong không khí cũng rời đi theo anh, xung quanh khôi phục lại nhiệt độ bình thường. Thẩm Kiều nhanh chóng quét dọn sạch sẽ mảnh vỡ trên đất, đúng lúc dì Thanh đi qua, thấy cảnh này không nhịn được kinh ngạc thốt lên: “Ôi thanh niên hiện đại các cháu làm việc kiểu gì đây, ném hỏng nhiều cốc như thế này. Haiz. Nhìn tuổi trẻ khỏe mạnh, nhưng thực ra làm việc còn không bằng mấy lão già bọn dì.” Thẩm Kiều lúng túng đặt chổi xuống rời di.
Chờ đến giờ tan ca, Tiểu Nhan tìm cô, sau đó lo lắng chớp mắt hỏi Thẩm Kiều.
“Nghe nói trong buổi họp lúc sáng, cậu Dạ làm khó dễ cậu, sao cậu này kém cỏi như thế này? Bây giờ mới qua bao lâu mà cậu đã thất sủng rồi.” Thẩm Kiều: “...” Tiểu Nhan: “Tớ đã nói với cậu rồi, đàn ông đều giống nhau, chiếm được thì sẽ không còn trân trọng nữa, sau đó lại chạy đi lấy lòng người phụ nữ khác, đúng không? Huống hồ cậu Dạ của chúng ta còn bị tàn phế, tớ cảm thấy anh ta không nên như vậy, có mình cậu là đủ rồi.” Nghe đến đó, Thẩm Kiều rất bất đắc dĩ hỏi: “Đến cùng là cậu đang làm tổn thương tớ hay an ủi tớ thế?” “Có hết!” Tiểu Nhan cười híp mắt ôm cánh tay Thẩm Kiều nói: “Vừa tổn thương vừa an ủi cậu nhé, có điều cậu cũng quá không để tâm rồi, tớ cảm thấy cậu phải không được chịu thua, giành lấy sủng ái của Dạ thiếu mới đúng.” Thẩm Kiều: “… Cậu nghĩ nhiều quá rồi!” Tiểu Nhan còn muốn nói cái gì nữa, phía trước đột nhiên lại có thêm một bóng người, bước chân của Tiểu Nhan và Thẩm Kiều không thể không dừng lại.
Tiểu Nhan có chút bất ngờ nhìn người trước mặt.
“Dạ, Dạ phó tổng!” Dạ Lẫm Hàn cười một cái với Tiểu Nhan, nụ cười kia lập tức làm trái tim Tiểu Nhan nóng lên, cô rũ mắt, mặt e lệ.
Dạ Lẫm Hàn nhìn về phía Thẩm Kiều: “Có rảnh không?” Thẩm Kiều sửng sốt một lúc, nửa ngày không phản ứng lại.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô cười không nói, Thẩm Kiều cũng không phải người ngu ngốc, nhỏ giọng nói với Tiểu Nhan bên cạnh: “Cậu về trước đi, ngày mai tớ lại nói với cậu.” “Ừ.” Tiểu Nhan gật gật đầu, sau đó nháy mắt với Thẩm Kiều rồi mới rời khỏi.
Chờ Tiểu Nhan vừa đi, Dạ Lãm Hàn lấy chìa khóa xe ra: “Đi thôi, anh mời em ăn cơm.” Cái gì? Thẩm Kiều còn chưa kịp phản ứng thì Dạ Lẫm Hàn đã xoay người rời đi rồi, cô đứng tại chỗ tự hỏi một lúc rồi mới đi theo. Trong công ty không ít ánh mắt của nhân viên nhìn ra, Thẩm Kiều xoắn xuýt xoa xoa ngón tay, đi theo sau lưng Dạ Lẫm Hàn: “Cái đó… Anh hai, em không đói.” Nghe Thẩm Kiểu nói, Dạ Lẫm Hàn cười khẽ: “Yên tâm, không phải là nơi có thể ăn no.” Thẩm Kiều: “Nhưng mà…” “Chỉ một bữa cơm mà thôi, em không thể đi cùng anh hai sao?” Được rồi, bị anh ta nói như vậy,