Thẩm Kiều phục hồi tinh thần, xoa cái mũi và lùi về sau hai bước. “Thật xin lỗi anh hai, em không nghĩ tới anh bất chợt dừng lại.” Dạ Lẫm Hàn quay đầu nhìn cô một cách tao nhã và nhẹ giọng nói: “Không có gì, em không bị đụng đau là tốt rồi.” Cô đương nhiên…. Không đau.
Sau khi hai người ngồi xuống, Dạ Lẫm Hàn gọi rất nhiều món cô thích ăn.
Thẩm Kiều cảm thán người đàn ông trước mắt vừa cẩn thận vừa săn sóc, cô bắt đầu chột dạ. Cô cảm thấy mình không nên cùng ăn cơm với Dạ Lẫm Hàn.
Nhưng cô suy nghĩ lại, các cô chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi. Cô lại không có ý nghĩ gì khác, cô có gì phải chột dạ chứ? Những suy nghĩ đó của cô khi thấy canh cá được bưng lên đều biến mất sạch sẽ.
Thẩm Kiều rất thích ăn canh cá, nhưng mà không có ai cùng ăn với cô.
Mà tự cô đi ăn lại không được, cho nên khi ngửi thấy hương vị quen thuộc, Thẩm Kiều mới mạnh mẽ nhớ lại đã rất nhiều năm cô không có nếm qua.
Cô gắp một miếng cá bỏ vào trong chén, bất chợt cười nói: “Đã lâu rồi em chưa ăn qua cái này, đúng rồi anh hai, anh có thể ăn cay hay không? Anh ăn món này với em không có vấn đề gì chứ?” Làn khói mờ ảo bao phủ khuôn mặt điển trai của Dạ Lẫm Hàn làm cho mặt anh có vẻ càng thêm ôn hòa, anh cười nhạt nói: “Tôi không có việc gì, mùi vị thế nào tôi đều ăn được.” Sở dĩ Thẩm Kiều hỏi là bởi vì có rất nhiều người không thể ăn cay, huống chỉ là vô cùng cay. Cái nồi mới mang lên này vừa chua vừa cay, Thẩm Kiều sợ dạ dày của anh chịu không nổi.
“Anh hai, nếu anh thật sự không thể ăn thì đừng miễn cưỡng.” Dạ Lẫm Hàn: “Em dâu ăn đi, anh hai thật sự không có việc gì.” Lúc này Thẩm Kiều mới yên tâm.
Từ đầu cô ăn rất cần thận, nhưng mà sau đó nhìn người đối diện vài lần, sau khi xác định anh còn thật sự nghiêm túc lựa xương cá, cô cũng thả lỏng và ăn.
Mà ở bên kia, Hàn Tuyết U và mấy danh viện cũng đi vào nhà hàng này.
Sau khi yêu cầu một phòng ghế lô, Hàn Tuyết U với vài người đi lên bên trên.
Nhà họ Hàn có tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố Bắc. Hàn Tuyết U là thiên kim tiểu thư thất lạc được tìm thấy, mọi người đều biết đây là viên ngọc quý của nhà họ Hàn, cho nên ai cũng nguyện ý tâng bốc cô.
Ví dụ như lúc này, cô hai tập đoàn nhà họ Giang nắm lấy cánh tay của Hàn Tuyết U và nhẹ nhàng nói: “Tuyết U à, nhà hàng này có món canh cá rất là nổi tiếng, không biết trước kia cô đã từng đến nơi này ăn thử hay chưa? Hôm nay tôi mời khách, cô thích ăn gì thì cứ gọi cái đó.” Có lẽ Hàn Tuyết U đã quen với cuộc sống cơ cực trước kia, mặc dù bây giờ cô đã là cô cả, nhưng khi cô nghe thấy những lời như vậy thì cô cảm thấy đối phương đang châm chọc mình, bất chợt cô cười lạnh một tiếng: “Cái gì gọi là trước kia tôi đã từng đến nơi này ăn thử hay chưa? Cô đang châm chọc bộ dáng nghèo hèn của tôi khi tôi chưa phải là cô cả nhà họ Hàn đúng không?” Sắc mặt người nọ thay đổi ngay lập tức và nhỏ giọng giải thích nói: “Tuyết U, tôi không có ý này.” “Ai cho phép cô gọi tên của tôi? Tên của bà đây cô cũng xứng để gọi hay sao?” Ở trước mặt Thẩm Kiều, Hàn Tuyết U mới giống người bình thường. Nhưng mà vừa đến nơi này thì trở nên ngang ngược và không phân rõ phải trái, hoàn toàn là hai người.
Người nọ sợ đến mức không dám nói thêm gì nữa.
Trong đó có một người tiến lên và hừ lạnh: “Cô Hàn, đừng để ý đến cô ta. Nhà cô ta sắp phải phá sản rồi, chắc cô ta chỉ muốn nịnh bợ cô thôi.
Chúng ta lên lầu hai ăn đi.” Vì thế người nọ bị bỏ lại, những người khác thì đi đến lầu hai.
Hàn Tuyết U vẫn không vui. Hôm đó cô nhìn thấy tư liệu thì trong lòng đã phiền não cho đến bây giờ. Tính tình cô vốn dĩ không nhỏ, hiện tại lại càng dễ dàng nổi nóng.
Khi đi ngang qua một ghế lô, bất chợt Hàn Tuyết U thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bước chân của cô dừng lại một chút, sau đó nhìn vào bên trong.
Thế mà lại là Thầm Kiều. Khi Hàn Tuyết U vừa định cất bước đi thì người bên cạnh lại bất